Cá mặn và kiếm - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ta cũng nhớ lại, nó vốn dĩ là kiếm của nam chủ, khí phách hăng hái, có vô số hào quang trong cốt truyện, không giống ta, chỉ là một con sâu gạo.

Ta nhớ cuộc sống cá mặn trước kia của ta, có cha mẹ, có bạn bè thường nói, “Tự mình làm phế vật thì thôi đi, đừng có lôi kéo người khác! Nằm yên, ngươi tồn tại có lợi ích gì chứ? Đã tuổi này rồi, cả ngày muốn ngủ muốn ăn muốn chơi, giống rác rưởi.”

Ngữ khí của ta mềm nhũn, nhịn nước mắt muốn rơi xuống, cầm lấy kiếm Thủ Linh hứa hẹn: “Không sao đâu, nếu ngươi muốn đi cùng với Thẩm Thốn Ngọc, ta cũng không ngăn ngươi, ta chỉ mong ngươi vui vẻ, đừng lãng phí thời gian bên cạnh ta.”

Kiếm Thủ Linh dừng lại ở giữa không trung, sau một lúc lâu, trên thân kiếm có những giọt nước lấp lánh, âm thanh khàn khàn: “Nàng muốn vứt bỏ ta ư? Cái chết cũng không tách được chúng ta ra, lần này đừng hòng nghĩ đến việc rời bỏ ta.”

Không phải chứ! Sao ngươi lại cáo trạng trước thế này?

Kiếm hiểu lầm, kiếm giận dỗi, nó chui vào ổ chăn, rầu rĩ, không nói lời nào.

Buổi tối, ta đi mua kẹo về dỗ dành kiếm, nhưng lật nát ổ chăn chỉ còn tờ giấy xiêu xiêu vẹo vẹo của nó, còn có một bàn đồ ăn vẫn còn nóng.

“Vợ, ta đi giải sầu, đừng nhớ mong!”

Ta lập tức toàn thân run rẩy.

Đi giải sầu, nghĩa là rời nhà trốn đi, đừng nhớ mong, nghĩa là bảo ta đừng nhớ nó. 

Nói chung là, ý nghĩa là chia tay ư?

Ta thất tình!

13.

Ngày đầu tiên kiếm đi, ta phẫn nộ mà dậy lên từ lúc tám giờ sáng.

Nghe nói, Thẩm Thốn Ngọc bị sét đánh bị thương, những đệ tử khác tổ chức thành đội đi thăm bệnh, lôi cả ta tới thăm.

“Vốn là có chín đạo lôi kiếp, nhưng ngày hôm đó đột nhiên có mấy trăm đạo!”

“Rõ ràng Thẩm sư huynh có thể dùng kiếm để chắn, cũng không biết vì sao lại dùng bản thân để chắn. Có thể là do bị sét đánh ngu người.” 

Mở cửa là một thiếu nữ mặc váy áo màu vàng nhạt, mặt tròn mắt hạnh, cao 1m78.

“Làm gì thế? Tổ chức thành đoàn tới đánh nhau à? Thẩm Thốn Ngọc ở trên giường, dám chạm vào hắn vậy các ngươi tiến vào đi!”

Ta nhìn khí chất của thiếu nữ, kinh ngạc: “Là kiếm Bảo Bảo à?”

Thiếu nữ há mồm, đấm cho ta một cái. “Ai da, là con nhóc ngươi”

Hoá ra trong trận lôi kiếp kia, nhờ hoạ được phúc, kiếm linh hoá hình.

Cũng là trong thời khắc đó, Thẩm Thốn Ngọc ôm người vào ngực, tự mình nhận hết kiếp nạn.

“Thằng nhóc này không sợ hãi, sau này chị đây sẽ thương hắn gấp bội.”

Ta hơi tiếc rẻ một chút, “Haizz, vốn dĩ chúng ta mới là đồng bọn. 

Bảo Bảo hào khí xua tay, “Không sao, hắn cũng khá tốt, tám chiếc cơ bụng lớn, ta đã kiểm tra rồi, rất tốt.”

“Kiếm nhà ngươi đâu, mỗi lần muốn tìm ngươi chơi đều bị nó đánh đi rồi.”

Hốc mắt của ta đỏ lên.

“Nó nói muốn chia tay, ghét ta không có tâm tiến tới, ghét bỏ ta là cá mặn.

Kiếm Bảo Bảo đỡ Thẩm Thốn ngọc xuống giường, ngồi cùng ta trên giường phân tích chuyện tình cảm.

“Chia thì chia, chị đây biết một vài bạn bè, giới thiệu cho ngươi. Đáng tiếc, kiếm kia nhà ngươi rất chăm chỉ quản gia, vóc dáng 1m8, khom lưng đắp chăn cho ngươi, còn biết quét nhà nữa, vai rộng eo thon, thích hợp với thể chất của ngươi.”

Cái gì?

Kiếm Thủ Linh đã hoá hình rồi ư?

Ngủ cùng giường, thế mà nó lại dám giấu giếm ta nhiều như thế.

Chia, nhất định phải chia!

Tôi khóc lóc ôm lấy kiếm Bảo Bảo: “Bảo Bảo, tìm cho ta một thanh kiếm mới đi!”

14.

Kiếm Bảo Bảo mang vài bạn bè khác phái tới đây, chúng nó đều là vương trung vương trong số kiếm cá mặn, rất thưởng thức đồng loại như ta. Vừa thấy ta, mấy cái kiếm đều loảng xoảng quỳ xuống.

“Tỉ, ngươi đừng hại ta! Kiếm bản mạng của ngài đã để lại lời trên người của ngài.”

Ta sợ hãi kiểm tra toàn thân, “Cái gì? Nó viết gì trên người ta? Là lịch nghỉ làm, hay là tiền phí tiêu tốn ở nhà ăn? Hay là tư thế ngủ của ta không tốt, thích mộng du đánh nhau?

Mấy thanh kiếm nói ngắn gọn, “Bản mệnh kiếm của ngươi đã nói, ai dám chạm vào ngươi, nó sẽ treo cổ ở cửa nhà, nó là phu quân duy nhất của ngươi, vợ là vợ, yêu ngươi muốn chết, trên người còn khắc tên của ngươi….”

Ta đỏ mặt tai hồng, không dám tiếp tục nghe.

Kiếm Bảo Bảo hỏi, “Không chia (tay) nữa?”

“Không chia nữa, trong lòng nó có ta, nó nhất định có nỗi khổ gì đó, ta thương nó, ta chờ kiếm về giải thích. Trong lúc này ngủ bù một giấc đã.”

15. 

Ngày thứ bảy kiếm rời nhà trốn đi, ổ chăn rất lạnh, ta trở mặt, cảm thấy muốn khóc, nước mắt rất mặn, làm ta càng thấy ngon miệng.

Nhưng mai là ngày nghỉ rồi, có ăn có uống, lại còn không cần làm gì, muốn khóc, mà nước mắt lại quay trở lại bụng.

Ngoài sân, bỗng nhiên có tiếng người kêu to.

“Lục Nguyệt Hồng tiến đến báo ân!”

“Hạ Phàm Tiên Nhân đến báo ân!”

“Ma tộc Thánh tử đến báo ân!”

 



Rất nhanh, người đến báo ân đã chen đầy sân.

 

Bọn họ nói, ở trên đường được người cứu mạng, người kia để lại địa chỉ cho bọn họ ở đây.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo