Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vị anh hùng kia thân cao tám thước, tướng mạo anh tuấn, không giống phàm nhân, cơ trí dũng mãnh, chiếu cố thiên hạ.”
Tôi nghĩ, người này có khuyết điểm duy nhất là trí nhớ không tốt, sao lại có thể cho sai địa chỉ?
Đợi đến khi Thẩm Thốn Ngọc tới cửa, biển người trong viện tấp nập, đứng cũng không có chỗ đứng.
Sắc mặt hắn rất kỳ quái, lại vẫn chen vào đám người, tìm thấy ta, “Sao ở đây náo nhiệt thế? Nhưng vì sao ta lại cảm thấy khó chịu nhỉ?”
Không sai, những người này vốn đều là cơ duyên của nam chủ, không hiểu sao đã đến cửa nhà ta rồi. Nhóm người ríu rít ở sân của ta bái kiến thea đoàn.
“Đúng rồi, người xem bói ra một vị chúa cứu thế mấy ngày trước, không biết là ai? Đại chiến thần ma, rất nhiều người muốn đi theo vị chúa cứu thế này để chiến đấu hăng hái, trả lại thái bình cho tam giới.”
Thẩm Thốn Ngọc ngồi thẳng người, trong mắt hắn khôi phục thần thái.
Không sai, phân đoạn hào quang nam chính Long Ngạo Thiên lại sắp tới rồi, huyết mạch của hắn tự mang khí phách.
Ta cũng ngồi thẳng thân mình, bởi vì tình tiết thần ma đại chiến đầu tiên tới thế nào nhỉ? Vốn dĩ đây là tình tiết kết thúc trong truyện.
Đám người rất náo nhiệt, ta tâm phiền ý loạn, trèo tường chạy trốn.
Ngoài cửa có một cái bọc nhỏ nhìn rất hấp dẫn, màu xanh đen, đang sáng lên.
Chạy tới thì thấy là điểm tâm và đường lồ lô ở dưới chân núi, còn có linh khí làm ấm chân ấm tay nữa.
Có một bó hoa nhỏ ở bên cạnh, giống như lôi điện màu tím “Thích thì nhặt không thích thì ném!”
Thật đáng yêu!
16.
Đại hội rút thăm tuyên bố chúa cứu thế, ta lại bị buộc phải dậy từ lúc tám giờ sáng.
Thẩm Thốn Ngọc toả sáng, kiếm bên hông hoa hoè loè loẹt, mặc một chiếc áo bông rất dày.
Nghĩ là kiếm Thủ Linh sẽ thích, ta nhỏ giọng nói, “Ngoan, ta cũng làm cho ngươi một bộ.”
Nhưng mà, không có ai trả lời ta. Thiếu chút nữa thì quên mất thần kiếm còn đang bỏ nhà đi. Nhưng ta biết, nó nhất định vẫn bình an. Bởi vì người và kiếm có khế ước, nó bị thương ta sẽ biết.
Trong sự hoan hô của đệ tử, người phía trên rút thăm từ linh khí.
“Linh Khí sẽ chọn ra người được chọn hăng hái nhất hướng về phía trước, thích hợp nhất để trảm yêu trừ ma! Chúa cứu thế là nhất!”
Thẩm Thốn Ngọc thanh thanh giọng nói, nắm chặt tiểu thiết kiếm.
Ta cũng chuẩn bị vỗ tay.
“Khương Linh?”
????
Mọi người không khiếp sợ, chỉ nghi hoặc, đều tự hỏi đây là ai?
Bởi vì ta luôn trốn học, không ai nhớ tên ta cả, chỉ có đầu bếp ở nhà ăn nhìn ta với ánh mắt kinh ngạc, cùng với sư tôn ở phía xa, nhìn ta với vẻ mặt quả nhiên là thế.
“Khương đồ nhi, hoá ra ngươi giả vờ lười biếng, thật ra là che giấu thực lực, hạ bàn cờ thật lớn như thế! Đúng là hậu sinh khả uý!”
Thẩm Thốn Ngọc quay đầu lại, đôi mắt ngạc nhiên, còn có lửa giận, “Sao lại là ngươi? Ngươi lại đoạt mất sự nổi bật! Đáng chết!”
Đầu gối của ta mềm nhũn.
17.
Dọn dẹp cả đêm để chuẩn bị hành lý, ta chuẩn bị chạy trốn, nhân định thắng thiên, mệnh của ta do ta chứ không do trời.
Sinh mệnh đứng thứ nhất, tôn nghiêm đứng thứ hai.
Lại có người chặn cửa, là kiếm Bảo Bảo.
Nàng đã hoá thành hình người, một khuôn mặt tròn xoe kinh hoảng thất thố.
“Nhóc con! Thẩm Thốn Ngọc tự nhiên bị trói!”
“Bọn họ nói, muốn tìm kiếm Thủ Linh, phải bắt chúa cứu thế. Ta đã nói là họ nhận sai người rồi, trả lại địa chỉ nhà ngươi, nhưng Thẩm Thốn Ngọc mạnh miệng, còn ở đó lộ ra nụ cười không kiềm chế được. Hắn kêu to, hắn chính là chúa cứu thế, tới bắt hắn đi!”
Tất cả đều chỉ về hướng ta, nhưng vai ác lại bắt sai người
Ta giơ tay đầu hàng, “Bảo Bảo, đây là ngươi muốn cứu người yêu phải không?”
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn qua, “Không, ta chỉ là vì mạng sống thôi, kiếm và người bị trói bằng khế ước, nếu Thẩm Thốn Ngọc chết thì ta cũng chết!” Nói rồi, cánh tay thiếu nữ mềm nhũn, gãy luôn rồi!
Nàng thét chói tai, “Trời ơi, Thẩm Thốn Ngọc bị đánh!”
Ta đã bao giờ gặp phải chuyện lớn thế này đâu, giơ tay lên đỡ Bảo Vảo, miệng nàng liên tục mắng chửi, mang theo mùi vị của rỉ sắt, người đã không chống đỡ nổi, một lần nữa lại trở về hình dạng của tiểu thiết kiếm.
“Nếu ta chết rồi, hãy cắm ta lên cơ bụng của Thẩm Thốn Ngọc, nếu không ta chết không nhắm mắt đâu!”
Kiếm Bảo Bảo để lại di ngôn.
18.
Trong nguyên tác, vai phụ quan trọng bị trói, nam chủ lấy một địch trăm, đến thẳng sào huyệt của phản diện. Lại là một thời khắc sáng chói.
Ta cũng cầm theo tiểu thiết kiếm, tìm đến cửa của tiểu boss. Theo chỉ dẫn của Bảo Bảo, một mạch tìm đến chỗ của Thẩm Thốn Ngọc.
Hắn bị trói ở vách đá huyền nhai, quần áo kiểu sét đánh không động.
Chỉ là trong mắt lại có thêm vẻ tiêu sái mà ủ rũ.
Ánh mắt của Thẩm Thốn Ngọc đầu tiên là nhìn về phía tiểu thiết kiếm, sau đó lại nhìn ta. “Các ngươi tới tìm chết hả? Kiếm Thủ Linh không tới mà ngươi cũng dám tới?” Nói thật, ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, liền bắt đầu cười.
Phía sau hắn cũng có người đang cười.