Cá mặn và kiếm - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Một kẻ có hình tượng vai ác, toàn thân mặc đồ đen đi ra, bắt đầu giới thiệu về hận thù từ mấy trăm năm trước.

Thẩm Thốn Ngọc cắn răng, vẻ mặt đau khổ, có lẽ là đã nghe mấy trăm lần rồi. Tiểu Boss cuối cùng hừ một tiếng, “Ha ha, ta muốn cho ngươi cảm nhận được nỗi đau khi người yêu biến mất!”

“À không, không được! Đừng làm nàng bị thương! Khương sư muội, mau mang kiếm Bảo Bảo đi! Người với kiếm thì sao? Chúng ta là chân ái!”

Thẩm Thốn Ngọc đỏ hai mắt, gầm rú, rít gào.

Kẻ phản diện nhắm thẳng thuật pháp về phía ta, lại nhắm lên tiểu thiết kiếm trên eo của ta, “À, kiếm này mới là người yêu của ngươi à? Thiếu chút nữa thì nhầm, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở!”

Kiếm Bảo Bảo còn đang run, nàng mắng người, bẩn thỉu.

Đây có phải là cốt truyện cao cấp của Ngạo Thiên, đạo lữ tế trời?

Ta yên lặng lấy ra túi tụ bảo.

“Thật ra, ta không phải có một người!”

Dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Thốn Ngọc và phản diện, ta mời viện trợ lên sân khấu.

Túi tụ bảo bắt đầu nhảy ra người đầu tiên, người thứ hai, người thứ ba

Cuối cùng, ở huyệt động đừng đầy mấy trăm người.

“Lão phu là Tông chủ Tiêu Dao Tông!”

“Ta là Cửu Tiêu Thượng Tiên.”

Những người này không hiểu sao lại nợ ân tình của ta. 

Không cần bỏ phí!

Ta bảo họ tới hỗ trợ, mọi ân tình trong quá khứ đều xoá bỏ.

Rất có giá trị!

Thẩm Thốn Ngọc hô lên một tiếng rồi im bặt, mặt của hắn đỏ lên giống như tôm luộc, đối diện với mấy trăm đôi mắt, lộ ra vẻ xấu hổ.

“Trong lúc thế này, không phải là để một người gánh vác tất cả hay sao? Ngươi làm ta mất mặt!”

Phản diện đang phát biểu tuyên ngôn cũng ngậm miệng lại, hắn nhìn về phía một đám người chúng ta.

“Thật là nhiều người!” Hắn nhấc tay xin tha, “Được rồi, ta đầu hàng!”

Búng tay một cái, huyện động lại hoá thành tro tàn, phản diện trong nháy mắt tiến vào luân hồi.

“Ai động thủ thế, nhanh như vậy ư?”

“Không phải ta!”

“Cũng không phải ta!”

Mấy trăm tu sĩ chưa đã thèm, sôi nổi tranh nhau hỏi ta còn có kẻ thù gì.

Ta thấy Thẩm Thốn Ngọc trên đỉnh đầu chuẩn bị xấu hổ chết mất, bắt đầu tiễn đi từng người ra ngoài, còn tặng thêm đặc sản.

Các đạo hữu vui tươi hớn hở mà trả lại ân tình, còn cầm đặc sản, khen ta làm việc rộng rãi.

“Không hổ là đạo lữ của vị kia, khí thế phi phàm!”

“Tiểu Khương đạo hữu, lần sau có hoạt động kiểu này thì nhớ gọi chúng ta nữa nhé!”

Đây là đạo lý đối nhân xử thế, Thẩm Thốn Ngọc nhìn về phía ta, ánh mắt mê muội và kính nể.

19.

Thẩm Thốn Ngọc được kiếm Bảo Bảo chở suốt một đường.

Hắn bị kiếm tát cho đỏ nửa khuôn mặt, bỗng nhiên nói chuyện với ta, “Khương sư muội, cảm ơn muội. Ngày hôm đó đã mắng muội, ta xinh lỗi. Ta chỉ là ghen ghét với muội, cảm thấy bản thân mình mới là người nên sở hữu những thứ tốt đẹp, thậm chí còn muốn luyện hoá ngươi.”

“Ta thừa nhận là ta đã từng hạ thuốc xổ vào nước của ngươi, còn có…”

Đừng nói nữa, ta khoan dung mà vỗ vỗ hắn.

“Không sao đâu, chút lòng thành. Trước khi xuất phát ta đã tặng cho huynh danh hiệu vinh dự Chúa Cứu Thế rồi! Hai ngày nữa là thần ma đại chiến, nhờ huynh đó!”

Thẩm Thốn Ngọc gật đầu, hơn kinh ngạc một chút.

“Sao ta có thể không biết xấu hổ như thế, Khương sư muội, muội quá hào phóng! Từ từ, đại chiến gì cơ? Hai ngày nữa à?”

Không sai, cốt truyện kể từ khi ta nhận sai kiếm đã bị chệch hướng rồi, 

Khi tin tức về việc phong ấn ma đầu thứ 24 truyền tới trên núi, mọi người sắc mặt đều nghiêm túc.

“Có người cố ý làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt… Cao thủ này tu vi khủng bố như vậy, không ngờ ngay ở chỗ của Ma Tộc thất tiến thất xuất.”

“Nghe đồn, người này tên là Diệp Tước Cốt. Cái nên này… khiến cho người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật.

Tên này… ta nghĩ một hồi, có hơi quen tai.

Hình như đã từng nghe thấy kiếm nói mơ.

Đại sư trên đài tuyên bố, một dũng giả đưa khiêu chiến thư cho cho boss phản diện. 

“Hai ngày sau, quyết chiến!”

 

Thẩm Thốn Ngọc chống gậy, đứng ở trên vị trí Chúa Cứu Thế mà hắn mơ ước, lại cảm thấy không tốt lắm! Ai đi đưa chiên thư?

20.

Chờ đến khi ta trở về tiểu viện ngủ trưa, kiếm bỏ nhà đi đã về tới nhà.

Thần Kiếm đưa lưng về phía ta, cõng một cái bọc nhỏ, biên trong là đồ vật nhỏ từ khắp nơi.

Nó nhìn thấy ta, đặc sản rơi loảng xoảng đầy đất, “Vợ, ta trở về rồi!”

Vỏ kiếm thêm vài vết xước.

Ta tiến lên ôm lấy nó, cảm thấy đã lâu không gặp, trong lòng rất khổ sở, “Chia tay thì chia tay, chúng ta có thể làm bạn ngủ cũng được! Được rồi, là ta nói linh tinh đó, đừng chia tay có được không? Xin ngươi đó!”

Kiếm: “Chia tay cái gì?”

Thần kiếm dán dán lại đây, thân kiếm ướt át có hơi nước, “Chúng ta linh hồn tương dung, vĩnh sinh vĩnh thế, nàng không được vứt bỏ ta.”

 

Trái tim của ta mềm nhũn. Cuối cùng ta không hỏi, rốt cuộc là kiếm đi đâu, nhưng mà nó lại trên đầu giường nói với ta những việc trên đường đi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo