Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
23
Tôi nhún vai, không quan tâm, cũng vậy thôi.
Các bạn có biết chơi ném tuyết không? Tôi và Chu Thiếu Bá hồi nhỏ đã chơi vô số lần.
Bây giờ, chúng tôi đang đi qua một vùng tuyết dày đặc.
Cây thông rụng xuống từng mảng tuyết.
Ngày xưa, tôi đã không ít lần đè anh ta xuống đất.
Vùi mặt vào lòng anh ta, đó là sự ấm áp duy nhất tôi có thể cảm nhận được.
Giờ đây, ngay cả sự ấm áp ấy, tôi cũng sẽ cướp đi.
Đây là lần cuối chúng tôi chơi ném tuyết.
Bởi vì ai bị bắn trúng, người đó cũng sẽ mất mạng.
Tôi nín thở, di chuyển từng bước trong hành lang.
Mọi tiếng động dù nhỏ nhất cũng có thể bị anh ta phát hiện.
Tôi cố tình hét lên.
"Anh, mẹ kiếp, anh biết không, đời này người tôi hận nhất chính là anh."
Hồi nhỏ, tôi và anh ta có vô số lần bỏ trốn.
Nhưng chúng tôi luôn bị bắt lại.
Có một ngày, để tôi trốn thoát, Chu Thiếu Bá bị viện trưởng đánh gần chết.
Tôi nghe tiếng kêu gào thảm thiết của anh ta, chạy một lúc thì quay lại, nhào vào trong lòng anh ta.
Anh ta hỏi tôi tại sao không chạy.
Tôi bị anh ta ta ôm chặt vào lòng, vậy là chúng tôi không biết ai bị đánh nhiều hơn.
Nhưng, tôi không muốn chạy.
Tôi muốn cùng anh ta xuống địa ngục, tôi đã nghĩ như vậy vô số lần.
"Ai cần anh cứu em, lòng thương hại của anh bao la vậy sao?"
Tôi lau vết thương cho anh ta, không có thuốc, tôi chỉ cầu xin anh ta đừng chết.
Nhưng có những ngày, anh ta thật sự suýt chết.
Tôi đi tìm viện trưởng.
Viện trưởng nói, "Mày chỉ là một gánh nặng”, ông ta nói “Anh mày thích mày đấy mày biết không."
Tôi nói tôi không biết, viện trưởng liền bẻ tay tôi.
Ông ta đưa cho tôi một chai nước muối sinh lý.
Ông ta nói tôi tuy vô dụng, nhưng tiếng kêu của tôi rất êm tai.
"Mày là loại cặn bã của xã hội, là loài sâu bọ, bại hoại, quen biết mày tao cũng thấy nhục nhã."
Viện trưởng muốn khâu ghép tôi với một đứa trẻ khác.
Chu Thiếu Bá chắn trước người tôi, nói sẽ thay tôi, viện trưởng vuốt ve mặt anh ta, nói: "Mày xinh đẹp như vậy, làm sao tao nỡ?"
Tôi lao tới đẩy ngã tên viện trưởng biến thái, cắn vào mặt hắn.
Sau đó tôi chỉ biết trơ mắt đứng nhìn anh ta bị nắm tóc.
Viện trưởng không đánh tôi, mà đánh anh ta.
Nhưng người khóc là tôi, người hét lên cũng là tôi, hét đến khi không còn chút sức nào.
Tôi không hiểu tại sao những trận roi đó không quất lên người tôi, mà tôi lại đau đớn như vậy.
Ngày hôm đó, Chu Thiếu Bá chỉ nắm tay tôi và nói:
"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa."
"Chừng nào em còn ở bên, anh sẽ không chết được."
"Tôi là một cảnh sát, anh nghĩ tôi sẽ để mắt đến anh sao?"
"Mẹ nó, tôi ghét anh lắm, anh biết không?"
“Tôi hận anh muốn chết anh có biết không, người tôi hận nhất trên đời này chính là anh đấy.”
Tôi nghe thấy một cú đấm đánh vào mặt mình.
Tôi ngã nhào xuống đất.
Vậy mà cái tên chó chết đó lại không dùng súng.
Trong vòng bảy bước, nắm đấm của anh ta nhanh hơn.
Tôi đứng dậy, lao về phía anh ta, ôm anh ta đâm vào vách tường.
Tôi đấm từng quyền lên người anh ta.
Anh ta cũng đánh tôi, chúng tôi vật lộn với nhau.
Tôi nói:
"Chu Thiếu Bá, anh là con chuột không dám lộ mặt."
Tôi nói:
"Chu Thiếu Bá, anh chết đi chẳng ai thèm nghĩ đến anh đâu."
Tôi nói:
"Chu Thiếu Bá, anh nghĩ sao, anh nghĩ tôi yêu anh à?"
Tôi túm chặt áo anh ta.
Không còn cảm giác đau đớn nữa.
Chỉ còn là ném tuyết thôi, tuyết mềm mại, thấm vào trong áo.
Ngày ấy, tôi không biết anh ta sẽ đi con đường này đến cùng.
Ngày ấy, anh ta không biết tôi, một con sói mắt trắng quay lại chỉ để đưa anh ta vào tù.
Tôi chỉ biết anh ta là anh của tôi.
Anh ta bảo tôi làm gì.
Tôi sẽ làm cái đó.
Khuôn mặt đẹp trai của người đối diện gần như bị tôi đánh đến méo mó.
Nhưng tôi nhận ra anh ta đang cười.
Anh ta nói:
"Ha."
"Cảnh phục à."
"A Lẫm, tôi cũng muốn thử mặc xem sao."
Tôi túm cổ áo anh ta.
Nhớ lại lúc chúng tôi từng trốn trong tủ quần áo.
Bức tranh duy nhất trong cuốn sách là một cảnh sát đẹp trai mặc đồng phục.
Chu Thiếu Bá tuổi còn nhỏ dùng ngón tay lau bức tranh ấy.
Trong mắt anh ta có ánh sáng từ ngọn nến.
"A Lẫm, sau này anh cũng muốn làm cảnh sát."
"Làm cảnh sát rồi có thể bảo vệ em, anh muốn bảo vệ người anh thích."
Đôi mắt tôi co lại, tôi kéo anh ta lại gần.
Ghé vào tai anh ta hỏi:
"Anh có xứng không?"
Anh có xứng không...
Ngón tay anh ta vạch nhẹ cổ tay áo cảnh sát của tôi.