Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15.
Ở ngoài hành lang, Lý Vân Trị bẹo nhẹ má tôi:
“Hôn lễ mà anh ta nợ em, anh vốn muốn để anh ta tự trả.”
“Nhưng lại sợ nếu anh ta biết trước thì sẽ phá hỏng lễ cưới của chúng ta. Như thế thì không được.”
“Vậy nên đổi thành lễ cầu hôn, để anh ta tận mắt nhìn thấy anh cầu hôn em.”
Tôi thở dài bất đắc dĩ:
“Đại lão à, anh có hơi trẻ con rồi đó nha~”
Anh ấy nhướng mày:
“Không phải chính em từng nói, đàn ông dù già rồi cũng chỉ là những cậu bé to xác à?”
Tự nhiên tôi thấy…
Để Tô Triệt nhìn thấy người khác cầu hôn tôi cũng hay ho đấy chứ.
Ai da, đi theo Lý Vân Trị… Tôi đã học hư mất rồi!
Tôi vội đẩy anh ấy ra:
“Được rồi, mau vào trong đi, không người ta nghi ngờ.”
“Du Cúc à, mình có giấy kết hôn rồi đó, sao cứ như đang lén lút ngoại tình vậy?”
Tôi bắt đầu nói bừa:
“Không thấy như vậy có hơi… Kích thích sao?”
Ánh mắt anh ấy lập tức sáng lên, cúi đầu lại gần:
“Vậy thì làm chút gì đó… Còn kích thích hơn nữa đi…”
“Hai người đang làm gì vậy?”
Cánh cửa hành lang đột ngột bị đẩy mạnh ra.
Tiếng hét đầy vẻ kinh ngạc vang lên — là của Liễu Điệp.
Phía sau cô ta là Tô Triệt, ánh mắt lạnh lẽo tối tăm nhìn tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống cơ thể bằng xương bằng thịt.
16.
Lý Vân Trị bình thản phủi phủi áo.
“Tôi đi lạc, ra hỏi đường.”
Câu này ngay cả quỷ cũng không tin nổi.
Nhưng mà, đại lão vẫn là đại lão, nói dối mà mặt không đổi sắc, đường hoàng như thể thật.
Sau khi anh ấy xoay người rời đi, Liễu Điệp bèn đắc ý nói:
“Em đã bảo có gì mờ ám mà! Đại lão vừa rời khỏi phòng họp, chị Du Cúc liền nói phải quay lại văn phòng lấy đồ.”
“Chị Du Cúc, chị không thấy hành vi này rất… Phóng túng sao?”
Đúng lúc đó, điện thoại tôi lại rung lên.
Có thông báo chuyển khoản.
Tiền thưởng đã phát rồi sao? Đến tài khoản rồi à?
Tôi không nhịn được mà nở nụ cười vui sướng.
Liễu Điệp lại sững lại:
“Chị… Chị bị gì vậy?”
“Người bị gì là cô mới đúng đấy, Liễu Điệp à. Nhà cô ở sát biển hay sao mà quản rộng thế?”
Tô Triệt lên tiếng:
“Tiểu Điệp, em về trước đi.”
Liễu Điệp trừng mắt lườm tôi một cái rồi quay người bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Tô Triệt.
Anh ta lạnh mặt, nắm chặt cổ tay tôi:
“Lâm Du Cúc, em là bạn gái anh, chẳng lẽ không hiểu phải giữ khoảng cách với đàn ông khác à?”
Tôi tức đến mức bật cười ra tiếng.
Ai là bạn gái anh chứ?
Hơn nữa…
“Vậy sao anh không giữ khoảng cách với Liễu Điệp nhỉ?”
Anh ta cau mày:
“Anh và Tiểu Điệp không giống như em nghĩ.”
“Lâm Du Cúc, Lý Vân Trị tháng sau sẽ kết hôn, em nghĩ gì vậy?”
“Người như hắn, cưới vợ nhất định là thiên kim tiểu thư, xuất thân giàu có. Cho dù em có quyến rũ được, cả đời cũng không thể bước ra ánh sáng. Em định làm ‘tiểu tam’ à?”
“Tô Triệt, tôi phải nhắc anh bao nhiêu lần nữa? Chúng ta đã chia tay rồi, nghe không hiểu tiếng người à?”
Như mọi lần, anh ta chưa bao giờ xem trọng lời tôi nói.
“Tô Triệt, anh lấy gì chắc chắn Lý Vân Trị sẽ không cưới tôi chứ?”
Tô Triệt buông tay tôi ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:
“Lý Vân Trị không phải anh. Làm sao hắn chịu cưới một đứa con gái lớn lên nhờ nhặt rác chứ?”
Một câu của anh ta như đang dội gáo nước lạnh thẳng vào tim tôi.
Tạm không nói tới chuyện anh ta từng thật lòng thích tôi, nhưng tận sâu bên trong, anh ta luôn xem tôi là người ở tầng lớp thấp kém hơn.
Có lẽ đây chính là lý do mà suốt bao năm, anh ta chưa từng tôn trọng tôi thật sự.
Tôi cười lạnh:
“Tô Triệt, cảm ơn vì… Anh đã không cưới tôi.”
Tôi quay người bỏ đi.
Anh ta gọi với theo, giọng điệu trầm thấp:
“Du Cúc, cứ làm theo ý em, tổ chức hôn lễ vào tháng sau đi, đừng làm loạn nữa, được không?”
“Anh biết em rất bận, phần chuẩn bị sân khấu đám cưới anh lo là được.”
Tôi đẩy cửa thoát hiểm ra.
Ánh mắt Liễu Điệp mang đầy vẻ căm tức, cô ta cắn môi nhìn chằm chằm tôi.
Sao đây?
Lại muốn giở trò gì nữa à?