Can Tâm Bước Vào Ván Cơ - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

14

Tôi cứ tưởng đây chỉ là kiểu “hỗ trợ nhau cuối tuần”.

Nhưng dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó… Không đúng lắm.

“Thật ra, chúng ta đâu phải người yêu thật sự, anh không cần ngày nào cũng đến đón em tan làm đâu.”

Anh ấy quay vô-lăng, giọng điệu bình thản như gió lướt:

“Ông nội sẽ gọi video kiểm tra đấy.”

Anh ấy tặng tôi hoa đẹp, mời tôi ăn ở nhà hàng bên sông đắt xắt ra miếng, gửi tin nhắn WeChat sáng – trưa – tối đầy đủ.

Lúc tôi hỏi đến thì chỉ nói:

“Ông nội rảnh lắm, sẽ tra hỏi.”

Cứ thế, anh ấy lặng lẽ thâm nhập vào cuộc sống của tôi trong thời gian ngắn.

Khi tôi định dừng lại…

Anh ấy lại dùng ánh mắt như sắp vỡ vụn dể  nhìn tôi:

“Em tưởng chỉ là đang đóng kịch, nhưng anh đã thật lòng rồi thì sao?”

“Hay là mình thử quen nhau đi? Em không thích lúc nào cũng có thể dừng lại, được không?”

Vừa nói, anh ấy vừa bước vào phòng khách nhỏ của tôi:

“Lâm Du Cúc, anh cũng được gọi là có nhan sắc, tiền cũng có kha khá, quan trọng là không có ‘em gái đàn em’ lằng nhằng… Em không muốn thử một lần sao?”

“Nhưng… Em mới chia tay mà.”

Anh ấy cười khẽ:

“Chia tay xong mà nhanh chóng có người mới, là có tội à?”

Anh ấy càng tiến lại gần, ghé sát bên tai tôi, mê hoặc:

“Thử đi, được không? Nếu không thích, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại.”

Cứ như thế, tôi bị anh ấy dụ dỗ.

Cảm giác như đang nằm mơ mà lại nhặt được bạn trai là một đại lão.

Còn việc đồng ý đăng ký kết hôn…

Thật sự giống như một cái bẫy.

Một sáng cuối tuần, ánh nắng xuyên qua khung cửa chiếu rọi vào phòng.

Lý Vân Trị đứng giữa nắng, chỉ mặc mỗi chiếc quần lửng xám, để trần cơ bụng rõ múi, thong thả đi tới đi lui.

Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt như đang nhìn một tra nữ:

“Ý em là, em chỉ tính yêu thôi, chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với anh sao?”

Tôi ngồi dậy, nhận ly nước ấm anh ấy đưa, uống một ngụm:

“Không phải vậy… Nhưng mình mới quen nhau được có một tháng mà?”

Anh ấy nhìn tôi chăm chú:

“Một tháng mà em đã ngủ với anh rồi, không cần chịu trách nhiệm à?”

Khoan đã, hôm qua rõ ràng là anh ấy – con cáo đực quyến rũ tôi trước mà?

Sao tự dưng thành tôi dụ dỗ anh ấy rồi?

“Lâm Du Cúc, anh là người đàn ông rất truyền thống, em không thể đối xử với anh như thế.”

Truyền thống cái đầu anh ấy!

Hôm đó tôi bị anh ấy chọc đến mức ngẩn ngơ.

Từng câu từng chữ anh ấy nói đều là đổ lỗi cho tôi, rằng tôi chơi đùa tình cảm của anh ấy.

“Lý Vân Trị, vậy rốt cuộc anh muốn sao?”

“Đăng ký kết hôn đi. Anh không thể tiếp tục tình trạng mập mờ không danh không phận này, không phù hợp với giá trị sống của anh.”

Vừa nói, anh ấy vừa lôi ra một xấp giấy tờ.

“Kết hôn với anh, nếu em không thích, lúc nào cũng có thể ly hôn. Những tài sản này… Đều dành cho em.”

Tôi liếc qua… Số 0 sau dấu phẩy…

Nhất thời bừng tỉnh – có hơi kích động.

Nhưng ngay sau đó tôi lại nhớ tới…

Lúc đầu anh ấy cũng bảo “bất cứ lúc nào cũng có thể dừng”.

Rồi anh ấy dụ tôi quen, kết quả là không thể dừng được, anh ấy đâu có cho.

Là kế nước ấm nấu ếch, mà tôi chính là con ếch bị nấu chín.

“Lý Vân Trị… Anh không phải đang nhắm vào nội tạng của em đấy chứ? Cưới xong sẽ lừa em sang nước nào ở Đông Nam Á, rồi cắt thận, cắt tim em sao?”

Anh ấy ngẩn người, rồi bất lực mỉm cười:

“Lâm Du Cúc, em không nhìn ra à?”

“Anh không thể chỉ vì thích em mà muốn cưới em sao?”

Tôi vẫn sợ sệt hỏi lại:

“Thật sự không phải thích… Quả thận của em chứ?”

Anh ấy tức đến nỗi lấy môi bịt luôn miệng tôi lại.

“Thứ anh thích… Là trái tim của em.”

Tôi run lên một chút…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo