Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12
Giang Dụ thong thả ăn xong bữa sáng, sau đó lại bảo tôi đi mua há cảo tôm ở một quán khác tại phía đông thành phố.
Tôi cầm điện thoại lên muốn đặt đồ ăn.
Giang Dụ: “Em theo đuổi anh hay người giao đồ ăn kia theo đuổi anh?”
Được, tôi đi mua!
Lát sau, tôi hì hục xách há cảo tôm về, tự tay bày lên bàn ăn, kéo ghế ra, hướng về phía anh nở một nụ cười dịu dàng: “Chồng ơi, mau ăn đi mà.”
Giang Dụ còn chưa ngồi xuống, chỉ liếc mắt nhìn.
“Vỏ bánh dính rồi.”
Vocal!
Tôi đạp xe đi đi về về ba dặm để mua đấy!
Anh còn chưa ăn một miếng!
Anh rõ ràng là đang cố! Ý! Gây! Sự!!
Tôi tức đến mức môi run rẩy, hận không thể gói anh thành há cảo mà ăn.
Nhưng tôi phải nhẫn nhịn.
Tôi cất giọng the thé, lay lay cánh tay anh: “Chồng ơi, anh muốn ăn gì, sau này mỗi ngày em làm cho anh là được mà!”
Thế là.
Buổi trưa tôi làm sườn xào chua ngọt cho anh.
Buổi tối lại làm cho anh vài món ăn độc đáo, còn chu đáo giúp anh dọn dẹp phòng.
Như tôi đây, làm việc gì cũng tận tâm tận lực, cho dù anh có là sắt đá cũng phải tan chảy một chút chứ?
Tôi xoa xoa hai tay, ngọt ngào hỏi: “Chồng ơi, hôm nay cảm thấy thế nào?”
Đợi anh khen tôi.
Nhưng anh chỉ liếc mắt nhìn tôi, thong thả tiếp tục ăn cơm:
“Làm xong việc thì về đi, còn cần anh tiễn em à?”
“…”
Nhưng tôi vẫn nhìn thấy chút cong cong từ khóe môi đang mím chặt của anh.
Anh quả nhiên là đang đùa giỡn tôi, chế giễu tôi, cười nhạo tôi.
Được, tôi đi vậy.
Có người ngắm biển, có người được yêu, có người như chó hoang ven đường bị đá rồi lại đá.
Lúc tôi rời khỏi biệt thự nhà anh, trời cũng đã tối rồi.
Tôi thấy những viên sỏi nhỏ bên cạnh bãi cỏ chướng mắt quá, vừa đá vừa mắng:
“Chồng chồng, để tôi hỏi thăm tám đời tổ tông nhà anh.”
“Nếu không phải vì muốn trở về thế giới ban đầu, ai thèm làm chó mà hầu hạ anh chứ?”
“Huhuhu, nhớ bố mẹ quá……”
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng tôi luôn cảm thấy phía sau có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình.
Tôi đột nhiên quay đầu lại.
Dù lầu hai của biệt thự có bật đèn, nhưng bên cửa sổ không có ai.
13
Cũng đúng.
Giang Dụ lúc này đang vui vẻ thưởng thức bữa ăn lớn do tôi làm, sẽ không vì chút hứng thú mà chạy ra ban công tiễn tôi rời đi.
Tôi mệt đến hoa mắt, kéo lê thân thể mệt mỏi cuối cùng cũng về đến nhà.
Trước khi ngủ, tôi còn nghiến răng nghiến lợi gửi tin nhắn cho Giang Dụ: “Hôm nay cũng là một ngày em yêu chồng nha!”
Rồi tôi vứt điện thoại đi, ngủ một giấc say sưa.
Ngày hôm sau, bị chuông báo thức chưa đến sáu giờ đánh thức, tôi lại đạp xe đạp xuất phát.
Bạn bè ơi, các bạn có từng liều mạng vì ai chưa?
Tôi đi làm kiếm tiền còn chưa liều mạng như vậy.
Giang Dụ mặc một bộ đồ ngủ lụa đen, nhìn có vẻ cấm dục lãnh đạm.
Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi dường như không giống mọi khi.
Thậm chí anh còn chủ động chào hỏi: “Yo, đến rồi à?”
Tôi nở nụ cười rạng rỡ: “Lại là một ngày đẹp có thể ở cùng chồng nha!”
Anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn tôi.
Không rõ là biểu cảm gì.
Trong những ngày tiếp theo, anh ung dung tự tại hưởng thụ sự hầu hạ của tôi, chuẩn phong thái của thái tử gia.
Nhưng tần suất anh bị thần kinh lại càng ngày càng cao.
Hành động của tôi càng dịu dàng, anh càng bạo lực.
Tôi càng dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành anh, anh càng cười chế giễu.
Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, trước đây chẳng phải anh không phải thích nhất dáng vẻ này à?
Dạo này anh bị làm sao vậy?
Tôi kéo cánh tay anh, gọi từng tiếng một: “Chồng ơi, để ý đến em đi mà.”
“Đừng gọi bậy.”
Giọng anh hơi khàn, uể oải đi ra ban công, châm một điếu thuốc.
Vài ngày sau, Giang Dụ đột nhiên đề nghị, bảo tôi làm bạn gái đi cùng anh tham dự tiệc tối.
Xem ra hành hạ riêng tư vẫn chưa đủ, anh còn muốn để tôi bị hành hạ trước mặt mọi người nữa.
Cũng đúng.
Dù sao thì tôi cũng khiến anh mất mặt trước nhiều người như vậy.
Anh chắc chắn phải lấy lại thể diện thôi.