Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng trưng.
Trong sảnh tiệc, danh môn quý tộc tụ tập đông đủ.
Trong đám người, Tiết Mạn cầm ly rượu, mặc một chiếc váy đuôi cá màu sâm panh, mỉm cười ngọt ngào.
Tư thái ưu nhã cao quý của cô ta, khi liếc thấy tôi đang ăn uống vui vẻ trước bàn ăn… đột nhiên biến mất.
“Đồ đàn bà giả tạo! Sao cô lại xuất hiện ở đây? Ai cho phép cô vào?”
Vẻ mặt Tiết Mạn dữ tợn, gào thét xông tới.
Tôi sợ đến mức mắc nghẹn luôn cả chiếc bánh pudding trong cổ họng, suýt chút nữa thì bị sặc chết.
“Cảm ơn cô đã thêm vào cuộc sống tẻ nhạt của tôi vài phần lửa giận.”
Khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, tôi mỉm cười tiến lại gần tai cô ta:
“Nói nhỏ cho cô biết, tôi và anh Dụ của cô đã làm hòa rồi.”
“Anh ấy siêu yêu tôi luôn đó.”
“Không thể nào!” Tiết Mạn khó tin, mặt mày trắng bệch như sắp vỡ trận.
“Cô, đồ đàn bà xấu xa, chơi đùa anh ấy, lừa tiền anh ấy, tôi không cho phép các người tái hợp! Cô mau cút đi! Cút đi!”
Giọng nữ chói tai chui vào màng nhĩ.
Tôi làm như không nghe thấy, cầm một đĩa bánh mousse, ung dung ăn nó.
“Đối với ý kiến quý báu của cô, tôi chỉ muốn nói… Không.”
“Tôi đứng ở đây, chính là một ngón tay giữa dành cho cô và thế giới.”
Ngực Tiết Mạn phập phồng kịch liệt, tức đến mức muốn ngất đi.
Lúc vẻ mặt cô ta vặn vẹo đang muốn ra tay với tôi, đột nhiên trong nháy mắt liền đổi sang bộ dáng khác.
“Chị, xin chị đừng mắng em nữa, em chỉ đùa thôi…”
Giọng nói cô ta mang theo tiếng khóc, có vẻ trông thật vô hại.
Tôi “Ồ” một tiếng: “Em gái, trò đùa của cô còn không buồn cười bằng vẻ ngoài của cô đâu.”
“Đồ đàn bà đê tiện aaaaa!”
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, Giang Dụ không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng.
Tiết Mạn mắt ngậm đầy nước, giọng nói nũng nịu, chỉ vào tôi uất ức tố cáo:
“Anh Dụ, người đàn bà xấu xa này lẻn vào tiệc tối, cô ta còn mắng em!”
Móng tay dài ngoằng có đính kim cương của cô ta suýt chút nữa chọc vào mặt tôi.
Ánh mắt Giang Dụ lạnh lùng lướt qua tôi, cười như không cười hỏi lại: “Tái hợp rồi? Anh siêu yêu thích à?”
15
Anh có chút tức giận.
Tôi có thể cảm thấy được.
Anh tức giận là vì tôi khiến Tiết Mạn hiểu lầm sao?
Tôi giữ vững giọng điệu, gượng cười lắc đầu: “Không không không, là em siêu yêu thích anh.”
“Em xa anh, như cá rời khỏi nước, như lừa hấp hối.”
“Những lời trên Weibo thật ra là em cố ý, vì muốn lần nữa thu hút sự chú ý của chồng thôi.”
“Em đã tốn bao tâm tư để dùng kế muốn được mà không được!”
Tôi lại tự đặt mình vào vị trí một con chó liếm láp một chiều, cố ý nói lớn những lời này ra trước mặt mọi người trả lại thể diện cho anh.
Quả nhiên sắc mặt Giang Dụ đột nhiên có chuyển biến tốt.
Lòng tôi hơi chùng xuống.
Trước đây có thể công lược thành công, phỏng chừng cũng là vì Tiết Mạn không ở đây, Giang Dụ chỉ tiện chơi đùa tôi mà thôi.
Bây giờ chắc hẳn là khó rồi.
Tôi lại bắt đầu lo lắng, Tiết Mạn đột nhiên thắc mắc lên tiếng:
“Anh Dụ, hôm nay sao anh lại thắt cà vạt màu xanh lam? Hiệu gì vậy?”
“Không phải anh Dụ ghét nhất màu này à?”
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, sắc mặt Giang Dụ lại có vài phần không tự nhiên.
Anh quay mặt đi, khóe môi căng thẳng:
“Hôm qua thích, hôm nay chưa chắc đã thích.”
“Hôm qua ghét, hôm nay có khi lại thích.”
Tôi chớp chớp mắt.
Những lời này nghe có vẻ khá vòng vo.
Sắc mặt Tiết Mạn trắng bệch, lần này nước mắt cuối cùng cũng rơi thật rồi:
“Anh Dụ, em biết anh vẫn còn giận vì năm đó em không từ mà biệt chạy ra nước ngoài……”
Cô ta không thể chịu đựng được thái độ lạnh nhạt của người đàn ông trước mắt, khóc lóc chạy đi.
Tôi tưởng Giang Dụ sẽ đuổi theo, nhưng anh chỉ trầm mặc nhìn tôi.
“NguYểu, cái miệng em cũng khá lắm đấy.”
Vô duyên vô cớ.
Không phải, anh cãi nhau với cô ta cũng lôi tôi vào là sao?
Tiệc tối kết thúc.
Trên đường về, trong xe yên tĩnh, Giang Dụ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.
Tôi vừa muốn buông mấy lời trêu chọc thì ánh mắt đột nhiên dừng lại trên chiếc cà vạt đó.
Vừa rồi chỉ lo đấu võ mồm với Tiết Mạn, tôi không nhìn kỹ.
Đó chẳng phải là chiếc cà vạt tôi tặng anh sao?
Tôi mua nó ở vỉa hè, mười chín đồng chín hai chiếc.
Trên đường đi chúng tôi không nói chuyện nữa.
Lúc đưa tôi về đến nhà, Giang Dụ ho một tiếng, đột nhiên nói:
“Màu xanh lam thật ra cũng khá đẹp, đúng không.”
“…”
Tôi nghẹn lời, tự nhiên có chút không biết phải làm sao nhưng vẫn gật đầu qua loa: “Đúng đúng đúng, chồng nói gì cũng đúng.”
Giang Dụ mặt mày căng thẳng, lại nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu.
Sau đó anh cong môi, đuổi tôi xuống xe.