Câu chuyện về kẻ ăn bám - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

16


Đột nhiên tôi cảm thấy thật phiền phức.


Tôi biết Giang Dụ thích Tiết Mạn.


Cô ta vừa về anh đã muốn chia tay với tôi.


Cả việc mang tôi đến tiệc tối cũng chỉ là muốn chọc tức Tiết Mạn.


Tôi và Tiết Mạn cãi nhau thì anh lại trầm mặt.


Tôi đều biết mà.


Haizz, hay là đổi đối tượng công lược đi?


Đang phiền não, hệ thống đã lâu không có động tĩnh gì đột nhiên lại thở ra tiếng: [Bảo bối, muốn đổi đối tượng công lược rồi sao?]


[Việc này đúng là lỗi của tôi rồi, tôi giúp cô xin, bình thường đều có thể thông qua!]


Có thể đổi đối tượng công lược, sao mày không nói sớm!


Nghe vậy tôi mừng đến phát khóc, cũng không thèm mắng nó nữa.


Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tên khốn đó rồi.


Trong lúc kích động, tôi không nhịn được lại đăng đàn trên Weibo…


[Cười chết mất, thằng ngu mới tái hợp.]


[Chị đây không hầu hạ nữa!]


Hai phút sau, bên dưới có một bình luận.


Avatar màu đen, trả lời rất ngắn gọn: [?]


Trong lòng tôi thình thịch một tiếng, điện thoại quả nhiên lập tức reo lên.


Giọng nói của Giang Dụ trầm thấp lạnh lẽo: “Bây giờ, đến đây ngay.”


“Không đến, sợ đến không nhịn được mà đánh nổ đầu anh.”


Tôi cười toe toét, cúp điện thoại, sau đó tắt máy, chuẩn bị chạy trốn trong đêm.


Kết quả năm phút sau.


Hệ thống rụt rè, ấp úng nói ra vài chữ:


[Không biết vì sao lần này lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, không thể đổi đối tượng công lược được.]


Tôi: “…”


Hệ thống an ủi: [Bảo bối à, cô chịu khó lừa anh ấy thêm chút nữa nha.]


Hệ thống độc ác thật.


……Tôi chết quách đi cho rồi.


Tôi mặt mày trắng bệch, đắm chìm trong nỗi đau to lớn, run rẩy mở điện thoại ra.


Vô số cuộc gọi nhỡ.


Tôi lau nước mắt, gọi lại, giọng điệu nịnh nọt: “Bảo bối Dụ của em, em đến ngay đây.”


Ở đầu dây bên kia, người đàn ông lạnh lùng cười khẩy: “Chuẩn bị đến đánh nổ đầu anh à?”


17


Khi tôi đến nhà Giang Dụ đã là đêm khuya rồi.


Anh ngồi trong phòng khách tối tăm, không bật đèn, đôi mắt như sao băng mang theo màn đêm, lạnh lẽo đến đáng sợ.


Trên bàn trà bày một chai rượu đã cạn gần hết.


“Em muốn bỏ anh như vậy sao?” Giọng nói nghe không ra vui giận.


Tôi nghi ngờ Giang Dụ là vì cãi nhau với Tiết Mạn nên mới phát điên với tôi.


Tôi có cơ hội thừa cơ xông vào không?


Mắt tôi sáng lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Sao lại thế được?”


“Em chỉ là ghen tị đến biến dạng khi thấy anh và Tiết Mạn tình tứ thôi.”


“Hiểu không, em ghen tị đến phát điên, đầu óc không được tốt, bắt đầu nói bậy bạ rồi.”


Giang Dụ im lặng không nói.


Trong lòng tôi thấp thỏm, đang muốn mở miệng, cánh tay đột nhiên bị kéo mạnh.


Tôi không kịp phòng bị ngã vào lòng Giang Dụ.


Trong bóng tối, ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào nhàn nhạt mông lung, đường nét của Giang Dụ mơ hồ không rõ.


Khoảng cách đột nhiên được kéo gần.


Hơi thở nóng rực từng chút từng chút rơi trên cổ.


“Vậy thì chứng minh cho anh xem.”


Ý của Giang Dụ dường như là… bảo tôi hôn anh.


Nhưng trước đây rõ ràng anh không cho tôi nắm tay.


Tôi hiểu lầm rồi sao?


Tôi thăm dò đến bên môi anh: “Vậy, hôn nhé?”


Vốn tưởng rằng sẽ bị đẩy ra, không ngờ Giang Dụ lại bình tĩnh đến vậy.


Anh vòng tay ôm tôi, giam tôi trong lồng ngực.


“Muốn hôn thì hôn.”


Nói như thể tôi muốn hôn vậy.


Đây không phải là anh bảo sao?


Tôi cắn răng, nhanh chóng chấm nhẹ lên môi anh một cái.


Giang Dụ không hài lòng, nhướng mày: “Chỉ có vậy thôi à?”


Không phải, anh bị thần kinh chỗ nào vậy?


Không những không bảo tôi cút mà còn “có chút chưa đã thèm”.


Bàn tay lớn đặt trên eo tôi dần dần tăng thêm lực đạo.


Ánh mắt của người đàn ông trước mặt quá mức mạnh mẽ, khiến tôi cảm thấy hoảng hốt trong lòng, theo bản năng che môi lại: “Cái đó có giá khác.”


“Giá gì anh cũng trả được.”


“…Giá tái hợp.”


“Giá cả thế nào anh cũng trả được.”


“……Giá của việc ở bên nhau.”


Ánh mắt nóng rực của tôi thu lại từng chút một.


Giang Dụ cười một tiếng đầy ẩn ý, buông tay ra.


Tôi tưởng anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh lại nói có thể.


“Ngu Yểu, lời từ miệng em thốt ra, tốt nhất có một câu thật lòng.”


Đầu ngón tay của Giang Dụ chậm rãi lướt qua môi tôi.


Đôi mắt thâm trầm kia, cảm xúc cuồn cuộn, dữ dội đến kinh người.


Toàn thân tôi như muốn nổ tung, tim đập nhanh như điên.


Màu đỏ từ cổ lan đến tận mang tai.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo