Cậu Trai, Theo Chị Về Nhà! - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sau đó, cậu ấy buông lỏng tay tôi một chút.


Trong khoảnh khắc đó, tôi như được khai sáng và bừng tỉnh mọi điều. Tống Hào thích chị Mạnh này. Nói là đưa tôi đi ăn cỗ, thực ra là muốn mượn tôi để thăm dò điều gì đó mà thôi.


Sau khi tiệc tàn, Tống Hào đi vệ sinh, tôi kéo vali đứng đợi cậu ấy ở hành lang.


Lúc này chị Mạnh đã thay chiếc váy cưới màu trắng rồi khoác lên mình chiếc váy mời rượu màu đỏ, sau đó uyển chuyển đi về phía tôi.


"Quả nhiên là nó vẫn tìm một người lớn tuổi hơn mình." Cô ấy cười dịu dàng: "Tiểu Hào tính tình không tốt nhưng bản chất không xấu, em hãy thông cảm cho nó. Nếu sau này nó bắt nạt em thì em cứ gọi cho chị, chị sẽ dạy dỗ nó."


Thật thú vị. Đây là đang tuyên bố chủ quyền với tôi à? Có phải tôi trông giống người ai cũng có thể giẫm lên một cái không?


Trong lòng đang cảm thấy bực bội nên tôi đáp lại: "Chúng tôi sống với nhau thế nào là chuyện riêng của chúng tôi, tôi xin nhận tấm lòng tốt của cô Mạnh. Nhưng bây giờ cô đã kết hôn rồi, cô lấy tư cách gì để nói những điều này?"


Chị Mạnh sững sờ vài giây rồi nhìn về phía sau tôi và mỉm cười: "Tiểu Hào, bạn gái em cũng cá tính giống em đấy!"


Tôi quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tống Hào.


5


Thôi xong. Chọc giận "bạch nguyệt quang" của cậu ấy bị bắt quả tang rồi. Với cái tính công tử này, không biết cậu ấy sẽ giận dỗi tôi thế nào đây.


Tống Hào sải bước dài đi tới, rồi một tay ôm lấy vai tôi: "Tôi chọn mà, đương nhiên là hợp cạ với tôi rồi."


Chị Mạnh bật cười: "Em thậm chí còn không hiểu lòng con gái."


"Em chưa nói rõ cô ấy là ai của em sao?"


Là "bạch nguyệt quang" của thiếu niên bất cần đời, tôi hiểu!


Tống Hào miễn cưỡng giới thiệu: "Cô ấy là chị họ của tôi, nghề nghiệp là giáo viên."


Hả? Tôi sững sờ. Anh bạn, anh cứ ra chiêu không theo lẽ thường như vậy, tôi rất khó chơi bài tiến lên cùng anh đấy.


Chị Mạnh cười đến run rẩy, rồi ghé vào tai tôi thì thầm: "Chị nhìn nó lớn lên, cái tính xấu đó, nó không hợp với anh rể chị nên cũng giận lây sang chị. Theo chị biết, nó còn chưa từng yêu ai bao giờ."


Sau đó, cô ấy nháy mắt với tôi đầy ẩn ý: "Tư Tư, dạy dỗ nó thêm nhé..."


Cái này... Tôi siết chặt nắm tay: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."


Tống Hào có lẽ đã nghe thấy được gì đó, mặt mày cậu ta sầm lại rồi kéo tôi đi: "Đi thôi, cần gì chị dạy."


Khi ngồi thang máy xuống, tôi không nhịn được mở miệng trêu chọc cậu ấy: "Tôi biết nhiều lắm đấy, cậu thật sự không muốn tôi dạy cậu à?"


Theo lý mà nói, với ngoại hình và vóc dáng như cậu ấy, dù tính tình có tệ như cục đá trong nhà vệ sinh thì cũng không thiếu người theo đuổi mới phải.


Tống Hào kéo vali sang một bên rồi đột ngột xích lại gần. Không gian thang máy chật hẹp, hơi thở nóng hổi của cậu ấy phả vào mặt tôi.


"Chị chắc không?"


Tôi chưa bao giờ ở gần một người đàn ông nào khác ngoài Tào Đường như vậy. Sức sống của chàng trai trẻ thật tràn trề, cả người cậu ấy đều tỏa ra hơi nóng. Tôi cảm giác mình đang áp sát một lò sưởi, nóng đến mức tim đập loạn xạ.


Tống Hào nhìn chằm chằm vào tôi vài giây, yết hầu gợi cảm khẽ nuốt nước bọt, rồi khinh khỉnh nói: "Hổ giấy."


"Lần sau còn lên mặt nữa, tôi sẽ cho chị thấy là ai dạy ai."


Sau đó, cậu ấy buông tôi ra rồi ấn nút tầng 1. Nhiệt độ đột ngột biến mất, tôi theo bản năng khẽ rùng mình một cái.


Sau khi ra khỏi khách sạn, tôi mới nhận ra bên ngoài trời đang mưa. Và cả hai chúng tôi đều không mang theo ô.


Một cặp đôi đi sau chúng tôi một bước, chàng trai lấy trong túi ra một chiếc ô, mở ra, rồi khoác vai bạn gái: "May mà trước khi ra ngoài anh đã xem dự báo thời tiết."


Cô gái kiễng chân lên hôn ngọt ngào vào bạn trai một cái, rồi hai người ôm nhau đi vào trong mưa. Những hạt mưa bay lộn xộn lọt vào mắt giống như những mảnh kính vỡ chói lòa.


Lần đầu tiên tôi rung động vì Tào Đường cũng là vì một cơn mưa. Khi đó tôi đang đứng trước cửa thư viện không biết làm sao thì anh ta bất ngờ đi tới mở một chiếc ô ra rồi hỏi: "Bạn học, có cần mình đưa bạn về không?"


Lúc này tôi mới nhận ra trong lòng mình đang dâng lên một nỗi đau âm ỉ.


Tống Hào đi tới, và lên tiếng với giọng nói không hề dễ chịu: "Sao lại có vẻ mặt đó, như thể người yêu đầu vừa chết vậy?"


Tôi lau mắt: "Không có gì."


Cậu ấy nghiêng đầu nhìn cặp đôi kia, rồi trầm ngâm: "Chị cũng muốn được hôn à?"


Cửa khách sạn lúc này người ra kẻ vào. Cậu ấy vừa nói vừa đưa tay đỡ sau gáy tôi, rồi cúi xuống.


Tôi vội vàng chống lại và nói thật nhanh: "Là đang nhớ lại hồi gã bạn trai tồi kia che ô cho tôi thôi. Mối tình tôi muốn, chỉ đơn giản là có ô che khi trời mưa, có người che nắng khi hè về, có trà sữa vào mùa đông, có sinh tố vào mùa hè."


"Chỉ đơn giản như vậy mà vẫn không được..." Giọng tôi trầm xuống.


6


Tống Hào dừng động tác lại rồi khinh bỉ nói: "Phụ nữ thật phiền phức, chỉ là không mang ô thôi mà, suy diễn nhiều thế."


Vừa nói dứt lời, cậu ấy cởi áo khoác trùm lên đầu hai chúng tôi rồi kéo tôi bước xuống bậc thang.


"Cậu làm gì vậy?"


Cậu ấy lạnh lùng đáp: "Không có ô thì dùng áo khoác, không có áo khoác thì đợi tôi đến đón, có gì ghê gớm đâu."


"Đi thôi."


Chiếc áo khoác vẫn còn vương hơi ấm của cậu ấy che chắn cho chúng tôi khỏi cơn mưa thu lạnh lẽo. Cánh tay hai chúng tôi dán chặt vào nhau, tôi có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của cậu ấy và dần dần tim tôi cũng đập đồng điệu theo. Khoảnh khắc này, lòng tôi bỗng trở nên sáng tỏ.


Đúng vậy. Tình yêu giống như cơn mưa thu này, không nhất thiết phải có ô mới được. Và càng không nhất thiết phải là người đàn ông Tào Đường đó.


Vài ngày sau, Giai Giai cuối cùng cũng đi công tác về. Cô ấy rủ tôi đi uống rượu. Khi tôi đến nơi thì thấy cô ấy đã uống hết nửa chai. Lúc này tôi mới biết lần đi công tác này cô ấy đã gặp được "nam thần” và cả bạn gái của anh ta.


Bạn thân à, ngay cả chuyện thất tình cũng thật "đồng đều".


Sau đó tôi kể cho cô ấy nghe về chuyện của Tống Hào.


"Hai mươi vạn một tháng để bao một cậu sinh viên?" Cô ấy nghĩ tôi bị điên rồi.


Tôi nhướng cằm lên: "Cậu ấy đến rồi."


Trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, Tống Hào đút một tay vào túi quần, khoác một chiếc áo khoác denim màu xanh lam, hai chiếc khuyên tai cao thấp ở tai phải phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Trông bộ dạng cậu ấy lúc này vừa ngầu vừa bất cần.


Giai Giai hít một hơi khí lạnh.


Tôi hỏi: "Có đáng không?"


Cô ấy nuốt nước bọt: "Đáng."


"Cực phẩm thế này, không bỏ tiền ra tôi cũng không dám chạm vào. Hóa ra là bị mỹ nam chữa lành nên mới trông như không có chuyện gì."


"Tôi cũng muốn được chữa lành!"


Chúng tôi lớn lên cùng nhau, lại học cùng một trường đại học, mối quan hệ tốt đến mức có thể mặc chung một chiếc quần.


Tống Hào ngồi xuống cạnh tôi với vẻ bất cần: "Tôi không thể ở lâu, ngày mai còn có tiết."


Giai Giai cười mờ ám: "Đi học vui hơn đi chơi với các chị à? Đợi khi hợp đồng của cậu với Tư Tư kết thúc thì đi với tôi nhé?" Cô ấy có lẽ đã uống say nên có phần bốc đồng, tay cũng đã vô thức sờ lên đùi Tống Hào.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo