Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi cảm thấy ê cả răng. Với cái tính của cậu trai này thì sợ là sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Quả nhiên, ánh mắt lạnh lùng của Tống Hào lướt qua mặt tôi đầy dằn vặt làm tôi sợ đến thót tim. Ngay khi tôi đang định tìm cách hòa giải thì cậu ấy lại nhếch môi cười, tựa như một tảng băng ngàn năm nứt ra khiến lòng người không khỏi xao động: "Chỉ cần cô ấy đồng ý thì bây giờ tôi có thể đi với cô."
Sau đó cậu ấy nghiến răng nói gằn từng chữ một: "Tiền, tôi sẽ trả lại cho cô ấy."
Chắc chắn là giận rồi.
Tôi vội vàng gỡ tay Giai Giai ra: "Tôi không đồng ý, đương nhiên là tôi không đồng ý." Mấy ngày nay Tào Đường vẫn quấy rầy tôi bằng nhiều cách, tôi giữ cậu ấy lại vẫn còn hữu dụng.
Sắc mặt Tống Hào lúc này mới dịu đi một chút.
Uống được hai ly rượu thì có một cô gái mặc váy đỏ, đầu đeo tai thỏ đi tới. Cô ấy cúi người chen vào giữa tôi và Tống Hào: "Anh đẹp trai, em đang chơi 'thật hay thách', có thể thêm WeChat được không ạ?"
Nói rồi, cô ấy chỉ tay về phía một bàn phía sau. Chà, cả bàn toàn là tai thỏ.
Tống Hào khoác vai tôi với vẻ mặt cau có: "Không được, tôi có bạn gái rồi."
Cô gái tai thỏ nũng nịu: "Chị ơi, chị đâu phải người keo kiệt như vậy, chị cứ cho em thêm bạn, ngày mai xóa cũng được. Cứu em với, anh trai ơi."
Tống Hào lạnh lùng liếc nhìn cô ấy: "Không cứu, bạn gái tôi sẽ ghen. Tránh ra đi, tôi ghét mùi trà."
Cô gái tai thỏ bị chê thẳng mặt nên đành phải bỏ đi.
Tôi liếc nhìn bàn kia: "Trông cô ấy như bị ép uống rất nhiều rượu."
Tống Hào nhướng mày: "Thì có quan gì đến tôi? Có phải mù đâu, đã thấy tôi ôm chị rồi mà vẫn lên đòi WeChat, vừa nhìn là biết đang ôm tâm tư gì rồi?"
Cậu ấy lấy điện thoại ra ném cho tôi rồi cười như không cười: "Maria, chị có thể lấy nó để cứu cô ta, mật khẩu là 222333."
Tôi hỏi như vậy là vì Tào Đường trước đây cũng từng gặp tình huống tương tự, nhưng lúc đó anh ta đã thêm bạn, còn nói chuyện vài câu với người ta. Sau này khi thấy tôi giận thì anh ta mới xóa cô gái đó đi. Hóa ra không phải anh ta không hiểu chuyện mà là giả vờ không hiểu.
Tôi trả điện thoại lại cho Tống Hào rồi nhướng cằm: "Tôi không phải Maria, tôi là Hera hay ghen."
Giai Giai ở bên cạnh "oa" một tiếng rồi khóc òa: "Rõ ràng là đã hẹn cùng nhau thất tình, vậy mà cậu lại quay lưng cho tôi ăn cẩu lương, tôi muốn tuyệt giao với cậu."
Nam thần có người yêu rồi, trai đẹp bỏ tiền ra cũng không cho sờ, bạn thân quay lưng đã có người mới.
Thật là người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.
Giai Giai kéo tôi uống không ít rượu, lúc ra khỏi quán bar thì tôi đã say mèm. Đèn đường lắc lư không ngừng rồi nối thành một dải ngân hà chao đảo. Tôi kiễng chân lên, ôm lấy cổ cậu ấy, rồi nghịch ngợm chiếc khuyên tai mới: "Tối nay đi với chị nhé?"
7
Khuôn mặt cậu ấy mờ mờ ảo ảo, tôi chỉ cảm nhận được đầu ngón tay đang chạm vào dái tai cậu ấy nóng lên. Một lúc lâu sau, cậu ấy đẩy tôi vào taxi, rồi bực bội nới lỏng cổ áo: "Mong là chị biết mình đang làm gì."
Trên đường đi, tài xế bất ngờ đánh lái gấp rồi phanh lại, tôi ói ra một chút lên người cậu ấy. Cậu ấy gần như bùng nổ.
"Chu Tư Tư!"
Tôi vội vàng dỗ dành: "Đừng giận, đừng giận, về nhà tôi tắm cho."
Cậu ấy nhướng mày: "Chẳng lẽ là chị cố ý?"
Làm gì có! Chỉ là trùng hợp thôi, là do bác tài xế giúp một tay đấy.
Khi xuống xe, tôi run rẩy trả thêm năm hào tiền cước rồi vung tay một cái: "Không cần thối lại!" Chị đây có tiền, phải ngầu như vậy.
Loáng thoáng tôi nghe thấy tiếng bác tài hát: "Cảm ơn em, vì có em, sưởi ấm bốn mùa."
Về đến cửa, tôi cầm chìa khóa nhưng loay hoay mãi không thể tra vào ổ. Tống Hào giằng lấy quần áo không để nó dính vào người, bộ dạng cậu ấy trông cực kỳ bực bội: "Đây có phải nhà chị không? Sao lại tra khóa không vào?"
Tôi cười ha hả: "Làm việc này đương nhiên là cậu thạo hơn tôi. Cậu làm đi."
Sau đó tôi vỗ chìa khóa vào tay cậu ấy. Cậu ấy chỉ cầ tra một cái là đã thành công.
Tôi cười ha hả: "Tôi đã nói rồi mà, việc này phải là đàn ông làm!"
Cậu ấy mặt lạnh tanh lôi tôi vào nhà, tôi lấy dép đi trong nhà cho cậu ấy. Cậu ấy tỏ vẻ ghét bỏ: "Đồ thằng tồi đã đi à?"
"Mới."
Tôi lại đưa khăn tắm và quần áo thay cho cậu ấy. Cậu ấy tiếp tục ghét bỏ: "Đồ thằng tồi để lại à?"
"Mới. Đồ của anh ta tôi vứt hết rồi."
Cậu ấy lúc này mới hài lòng hừ một tiếng rồi cầm đồ vào phòng tắm. Tôi đang dùng khăn ướt lau mặt thì chuông cửa vang lên. Thuốc giải rượu đã đến.
Tôi mở cửa, nhưng bên ngoài lại là Tào Đường, và trên tay anh ta còn ôm một bó hoa hồng. Anh ta xưa nay luôn yêu sạch sẽ, nhưng giờ tóc lại rối bời, giày da cũng dính đầy bụi bẩn. Thật là xui xẻo.
Mặt anh ta tràn đầy vẻ hối hận: "Tư Tư, tại sao em không nói sớm cho tôi biết chuyện gia đình em? Tôi biết trong lòng em vẫn còn có tôi, em đang giận tôi đúng không, cho tôi một chút thời gian."
Ọe... Tôi nôn thẳng vào anh ta. Lần này là nôn thật đấy! Vì quá kinh tởm.
Cửa phòng tắm lúc này trùng hợp mở ra, Tống Hào quấn khăn tắm mang chân trần bước ra. Toàn thân cậu ấy còn bốc hơi nóng, giống như một con gà giòn rụm vừa ra lò trông vô cùng hấp dẫn.
Sắc mặt Tào Đường lập tức tối sầm như mực: "Chu Tư Tư, em thực sự muốn làm loạn như vậy sao? Có chút tiền là em sa đọa như thế à?"
Tôi vòng tay ôm cổ Tống Hào rồi cười đùa: "Anh thi đỗ công chức là có quyền leo cao, còn tôi có tiền thì không được tìm trai trẻ đẹp trai à? Tôi có tiền mà không tiêu cho mấy cậu trai trẻ, lẽ nào lại tiêu cho anh, người vừa không đẹp vừa vô dụng?"
Sắc mặt của Tào Đường có thể nói là đã khó coi đến cực điểm.
Tống Hào ôm eo tôi rồi lạnh lùng hỏi anh ta: "Vợ anh có biết anh đến đây không? Có cần tôi báo cho cô ta một tiếng không?"
Tào Đường định bước vào nhưng khi anh ta nghe vậy thì lại chợt khựng lại.
Sau đó, Tống Hào cúi xuống bế xốc tôi lên. Tôi vì bất ngờ nên vội vàng vòng hai tay ôm lấy cổ cậu ấy.
Tống Hào co chân phải đá mạnh vào cửa: "Tư Tư và tôi cần ngủ, không tiễn."
Cánh cửa thẳng tắp bay về phía mặt Tào Đường. Anh ta hoảng hốt lùi lại, rồi một tiếng "rầm" vang lên, tầm nhìn của anh ta hoàn toàn bị chắn lại.
Tống Hào bế tôi vào phòng tắm rồi ném thẳng vào bồn. Cậu ấy mở vòi sen xả nước vào người tôi: "Tắm rửa sạch sẽ đi."
Vừa nói dứt lời, cậu ấy định bỏ đi. Tôi vội túm lấy cánh tay cậu ấy: "Cậu định đi luôn thế à?"
Tống Hào cúi người xuống, những đường cơ bắp trên người cậu ấy phóng to trước mắt tôi. Những giọt nước từ vòi sen trượt xuống mặt cậu ấy, đọng lại ở cằm, rồi "tí tách" rơi xuống mũi tôi.
Ánh mắt cậu ấy lúc này nóng bỏng như lửa: "Chu Tư Tư, bây giờ chị tỉnh táo chưa, chị có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình không?"
Tôi đưa tay vuốt ve yết hầu như ngọn đồi nhỏ của cậu ấy. Dưới đáy mắt là từng đợt sóng biển đang không ngừng dâng trào: "Nói cho tôi biết giá tiền khác là bao nhiêu?"