Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8
Yết hầu của cậu ấy trượt lên xuống trong lòng bàn tay tôi, ngọn lửa trong mắt càng lúc càng bùng lên dữ dội. Sau đó, cậu ấy bỗng nhiên cúi đầu hôn tôi: "Miễn phí."
Hả? Nghĩa là tôi có thể "ăn chùa" sao? Có chuyện tốt như vậy ư?
Cảm động đất trời, đúng là có.
Mưa càng lúc càng lớn làm phát ra những tiếng ‘lộp bộp" đập vào kính. Cái lạnh từng lớp dâng lên nhưng không dập tắt được sóng nhiệt trong phòng. Tôi lờ mờ nghe cậu ấy nói: "Sau này nếu có nhớ lại ngày hôm nay thì hãy nhớ khoảnh khắc này, quên đi khuôn mặt gã khốn đó đi."
Ngày hôm sau, tôi ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, khi tỉnh dậy thì cậu ấy đã đi rồi. Cậu ấy gửi tin nhắn cho tôi nói là mình đã về trường để đi học.
Với tư cách là một "chủ nhân" đạt tiêu chuẩn, sau khi "kim tước" (người được bao nuôi) đã dùng sức mình để làm mình vui vẻ thì mình cũng phải có một chút biểu hiện chứ.
Chiều tối, tôi lái xe đến trường cậu ấy đúng giờ. Thật trùng hợp, tôi thấy cậu ấy và một nhóm bạn nam vừa ra khỏi cổng trường. Tôi lướt chiếc Porsche đến bên cạnh, hạ cửa kính xuống, rồi huýt sáo với cậu ấy: "Này, anh đẹp trai mặc áo trắng kia, chị mời ăn cơm nhé?"
Cả nhóm bạn nam đều đồng loạt nhìn sang.
Khóe miệng Tống Hào giật giật, rồi lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi. Ôi, cục cưng bé nhỏ này, được cưng chiều nên còn biết làm nũng rồi.
Một chàng trai cao ráo lên tiếng: "Cậu ấy không dễ mời vậy đâu."
Tôi cười: "Vậy mời cậu thì sao?"
Mặt chàng trai cao ráo hơi đỏ ửng và còn tỏ vẻ rất hứng thú. Đúng lúc này, Tống Hào sải bước dài đi tới, kéo cửa xe, rồi lập tức ngồi vào ghế phụ.
Tôi vẫy tay chào nhóm bạn nam đang ngẩn người: "Lần sau chị mời các em."
Tống Hào cau mày: "Có đi không?"
Đi, đi, đi! Tôi đạp ga, chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng người.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon của thành phố tụ lại thành dòng sông ánh sáng chảy trên khuôn mặt góc cạnh nhưng trong sáng của cậu ấy. Nhân lúc đèn đỏ, tôi lấy điện thoại ra chụp một tấm. Cậu ấy phát hiện ra vội lấy tay che mặt: "Làm gì đấy?"
Kết quả là bức ảnh chụp ra mặt cậu ấy bị tay che mất một nửa, ánh mắt lại đầy vẻ khó chịu. Muốn chụp lại thì đèn đã xanh rồi.
Sau đó chúng tôi đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Tôi bảo cậu ấy thử quần áo. Cái nào mặc cũng đẹp trai. Mua!
Bảo cậu ấy thử giày, đôi giày vải bình thường cũng lấp lánh như được dát vàng. Mua!
Bảo cậu ấy thử mũ. Trời ơi, chiếc mũ lưỡi trai kết hợp với khuyên tai này, đúng là đỉnh của chóp. Mua!
Chẳng bao lâu sau, trên tay cậu ấy đã treo đầy túi. Nhiều tiền cũng mệt, gõ mật khẩu đến đau cả ngón tay. Mong các bạn đừng gặp phải nỗi phiền muộn này của tôi.
Đang tay xách nách mang đi ngang qua cửa hàng Apple, tôi quyết định dùng một chiếc điện thoại đời mới nhất làm món quà kết thúc cho sự cưng chiều ngày hôm nay.
Nhưng còn chưa kịp vào thì điện thoại đột nhiên reo lên. Là bố tôi gọi.
Ông ấy vừa vui vừa lo lắng: "Tư Tư, quà sinh nhật tháng sau của bố cứ mua đại khái thôi, đừng quá tốn kém. Nhất là lại còn quẹt thẻ của bố."
Dù rất tàn nhẫn nhưng tôi vẫn phải nói cho ông ấy biết sự thật. "Bố, con mua cho người đàn ông mới của con."
Tut... tut... tut... Điện thoại lập tức bị ngắt.
Tôi gửi tin nhắn cho ông ấy: "Đừng giận, lát nữa con dùng thẻ của con."
Bố tôi lại gọi đến: "Không phải bố tiếc tiền..."
"Vậy thì lúc đó bố nhớ trả tiền cho con."
Tut... tut... tut... Điện thoại lại bị ngắt.
Tống Hào trông có vẻ vui vẻ: "Bố chị giận rồi à? Vậy không mua nữa, về thôi."
Tôi cười ha hả: "Bố tôi là vậy đấy, lát nữa mua một chiếc cà vạt dỗ dành ông ấy là được." Nội dung thiệp tôi đã nghĩ sẵn rồi. "Bố, cảm ơn bố đã kiếm được nhiều tiền như vậy, để con có thể tận hưởng 'trai trẻ'."
Tống Hào bị tôi kéo vào cửa hàng, đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp phải Tào Đường và vợ anh ta, Đường Lộ.
Đường Lộ đang thử chiếc iPhone đời mới, vẻ mặt cô ta đầy mong đợi hỏi Tào Đường: "Anh thấy sao?" Cứ như chỉ thiếu mỗi câu: "Anh mua cho em đi."
Ánh mắt Tào Đường lại tập trung vào tôi và Tống Hào.
9
Đặc biệt ánh mắt anh ta dừng lại một lúc trên những chiếc túi lớn nhỏ trong tay Tống Hào.
Anh ta trông tiều tụy hơn hôm qua. Mặt mày thì sạch sẽ, nhưng cổ áo sơ mi lại có vết dầu mỡ. Gia cảnh Tào Đường không tốt nên rất tiết kiệm trong ăn uống và sinh hoạt, lại cực kỳ sạch sẽ. Trước đây tôi toàn lén lút mang quần áo của anh ta đến tiệm giặt khô. Ông chủ tiệm lúc đó còn rất khó hiểu một chiếc áo sơ mi hơn hai trăm tệ mà lại thường xuyên mang đi giặt khô làm gì.
Nhân viên ban đầu đang giới thiệu sản phẩm cho Đường Lộ nhưng khi nhìn thấy chúng tôi thì lập tức tiến đến với thái độ vô cùng nhiệt tình: "Quý khách muốn xem mẫu mới nhất phải không?"
Tôi hất cằm: "Đưa cho cậu ấy thử."
Trước đây, mỗi khi tôi mua đồ cho Tống Hào, cậu ấy đều tỏ ra rất phản kháng, kiểu như "Tôi không muốn, chỉ là miễn cưỡng hợp tác với cô thôi." Nhưng lần này, cậu ấy lại đi ngược lại thái độ thường ngày, cậu ta chủ động vòng tay ôm vai tôi rồi còn hôn lên trán tôi một cái: "Cảm ơn."
Tôi trao cho cậu ấy một ánh mắt đầy tán thưởng. Diễn xuất không tồi, tiền đồ rộng mở. Đến cả giới "ăn bám" mà không có một chỗ đứng cho cậu ấy thì tôi cũng phải bất bình thay.
Không cần thử nữa, tôi vung tay: "Giúp tôi lấy một cái đi."
Nhân viên tươi cười hớn hở và nịnh nọt không ngớt: "Chị gái thật hào phóng, hai người thật đẹp đôi."
Đúng là vậy, một "bà cô" giàu có và hào phóng như tôi phải đi với một anh chàng đẹp trai đỉnh cao như Tống Hào. Đây là sự kết hợp hoàn hảo giữa tiền bạc và nhan sắc.
Ánh mắt của Tào Đường đầy tổn thương, anh ta khẽ gọi tôi: "Tư Tư..."
Mặt Đường Lộ tối sầm, cô ta siết chặt cánh tay anh ta: "A Đường, em cũng muốn một cái." Có vẻ là cô ta không muốn thua kém tôi.
Tào Đường khẽ cau mày. Khi còn ở bên anh ta, tôi chưa bao giờ đòi hỏi thứ này thứ kia. Có lẽ anh ta nghĩ rằng tất cả phụ nữ đều như vậy. Thật thú vị.
Tôi mỉm cười với nhân viên: "Lấy thêm một cái nữa."
Ánh mắt của Tào Đường sáng lên. Trước đây tôi từng hứa nếu anh ta đỗ công chức thì tôi sẽ tặng anh ta một chiếc iPhone đời mới nhất. Bây giờ chắc anh ta đã nhớ lại rồi.
Nhân viên đưa hai chiếc điện thoại cho tôi, tôi cười rạng rỡ và khoác tay Tống Hào: "Chúng ta cùng nhau đổi, dùng máy đôi đi."
Sắc mặt Tào Đường lập tức cứng lại. Ánh đèn trong cửa hàng trắng bệch chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của anh ta, những nếp nhăn li ti ở khóe mắt trông vừa già nua vừa "dầu mỡ". Nhặt hạt cát rồi đánh mất viên ngọc. Bây giờ anh ta chắc chắn hối hận xanh cả ruột rồi. Nghĩ thôi cũng thấy sảng khoái!
Đường Lộ mặt mày khó coi đến cực điểm nên bắt đầu làm ầm ĩ: "Cuối cùng anh có mua cho em không?"
Tôi kéo Tống Hào đi rồi vung tay: "Đi thôi, chúng ta đi dạo tiếp. Thích gì tôi mua hết cho cậu."
Ra khỏi cửa hàng rồi, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau. Nhưng sắc mặt của Tống Hào vẫn còn cau có chưa thôi.
Vừa quẹo qua góc đường, cậu ấy đẩy tôi vào tấm kính trong suốt.
"Vẫn chưa buông được à, muốn đối đầu với anh ta?"
Tôi đấm nhẹ vào ngực cậu ấy: "Chỉ là tiện thể thôi, chủ yếu là để thưởng cho sự vất vả của cậu đêm qua."
Tống Hào nhếch môi nở một nụ cười tinh quái: "Nếu thấy tôi vất vả thì lần sau đừng nhịn nữa, cứ kêu to lên."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng. Tên nhóc con, hiểu biết cũng nhiều đấy.