Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh đèn laser trong cửa hàng hắt ra chiếu rõ từng sợi lông mi đen dày của cậu ấy. Đôi mắt dưới hàng mi ấy giống như hai quả nho đen trên đỉnh núi tuyết. Tôi khẽ liếm môi một cái, rồi chui ra khỏi vòng tay của cậu ấy: "Tôi đi vệ sinh một chút." Nếu không đi, tôi sợ mình sẽ muốn tô son đầy miệng cậu ấy. Làm vậy thì không còn vẻ e thẹn nữa.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi phát hiện Tào Đường lại đang đợi tôi. Anh ta đưa cho tôi một chiếc hộp đựng trang sức.
"Tôi nhớ trước đây em từng muốn sợi dây chuyền này nhưng tôi không nỡ mua."
Trong hộp là một sợi dây chuyền Swarovski. Hơn bốn ngàn tệ. Lúc đó tôi chỉ nhìn thêm vài lần, anh ta nói phải tiết kiệm tiền mua nhà, sau này có tiền nhất định sẽ mua cho tôi.
"Xin lỗi em, trước đây tôi đã để em chịu quá nhiều tủi thân."
"Tư Tư, tôi sẽ ly hôn sớm nhất có thể."
"Em hãy cho tôi thêm chút thời gian, thằng nhóc Tống Hào kia chỉ ham tiền của em thôi."
Tôi cười lạnh: "Vậy còn anh quay lại với tôi là vì cái gì?"
"Đương nhiên là vì tôi phát hiện ra người tôi yêu vẫn luôn là em." Ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ si tình, anh ta vừa nói vừa bước tới.
Tôi không kịp phản ứng nên bị anh ta nắm lấy tay, cho dù giật mấy cái cũng không thoát. Anh ta còn định ôm tôi. Cảm giác như tay dính phải phân vậy.
"Anh đừng chạm vào tôi, chỉ càng làm tôi thấy ghê tởm."
Nhưng anh ta cứ như không nghe thấy.
Sức mạnh giữa nam và nữ vốn quá chênh lệch. Tôi sắp sửa bị ôm vào lòng thì một bóng người màu trắng lao ra và còn đấm thẳng vào mặt Tào Đường.
Anh ta bị đánh lùi lại, và hai mắt cũng nhanh chóng sưng húp lên. Tống Hào kéo tôi ra sau lưng, bờ vai rộng lớn của cậu ấy như một ngọn núi chắn trước mặt tôi.
Cậu ấy nắm chặt tay: "Đã bảo cút đi, anh bị điếc à?"
Đường Lộ nghe thấy tiếng động thì chạy tới, nhìn thấy sợi dây chuyền, rồi lại nhìn thấy mặt Tào Đường, cô ta giận dữ nói: "Chu Tư Tư, cô không chỉ quyến rũ chồng tôi, mà còn ra tay đánh người, tôi sẽ báo cảnh sát."
10
Vừa nói dứt lời, cô ta lấy điện thoại ra.
Tống Hào cười khẩy: "Báo đi. Trong trung tâm thương mại đâu đâu cũng có camera, sự việc trước sau thế nào chỉ cần xem là biết, công chức quấy rối phụ nữ ở nơi công cộng..."
Không ngờ cậu ấy trông có vẻ bốc đồng nhưng thực ra trong lòng đã tính toán kỹ lưỡng. Tống Hào còn chưa nói xong thì Tào Đường đã kéo tay Đường Lộ: "Thôi đi, đều là hiểu lầm."
Đường Lộ trợn tròn mắt hiển nhiên là đang cảm thấy vô cùng không cam lòng: "Anh bị đánh thành ra thế này mà."
Tào Đường mặt mày cau có rồi nhấn mạnh giọng: "Anh bảo, thôi đi."
Đường Lộ cực kỳ bất mãn nhưng vẫn bị Tào Đường kéo đi, và những người xem náo nhiệt cũng dần tản ra.
Sau đó Tống Hào quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy, giọng nói thì nghe như thể đang cố nén giận: "Anh ta nắm tay ôm chị, chị không biết phản kháng à?"
Con chim sẻ này hung dữ thật. Nếu đưa cho cậu một cái mỏ nhọn, chắc là cậu ấy sẽ mổ chết tôi mất.
Tôi ấm ức nói: "Tôi phản kháng rồi, nhưng không đủ sức, người ta yếu ớt mà."
Khóe miệng Tống Hào giật giật. Cậu ấy nhấc đầu gối lên lặp lại động tác cho tôi xem: "Lần sau anh ta mà lại lôi kéo thì chị cứ thế này mà thúc vào anh ta rồi nhân cơ hội tạo khoảng cách."
Tôi "ồ" một tiếng thật dài, rồi nắm lấy hai cánh tay của cậu ấy, đột nhiên nhấc đầu gối lên thúc vào.
"Thế này phải không?"
Cậu ấy khẽ kêu lên một tiếng, rồi "sì" một tiếng thật mạnh. Sau đó cậu ấy bỗng dưng ngồi thụp xuống rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Chu Tư Tư, chị cố ý phải không?"
"Không, không, tôi chỉ muốn thử xem hiệu quả thế nào thôi." Tôi cũng ngồi xuống theo, nhìn mồ hôi trên trán cậu ấy, tôi không nhịn được bật cười khúc khích: "Thật sự rất hiệu quả."
Tống Hào ngồi xổm đủ mười phút thì mới có thể hồi phục.
Tôi có chút lo lắng: "Có cần đi bệnh viện không, có ảnh hưởng gì không?"
Cậu ấy nghiêng đầu và lạnh lùng lên tiếng: "Chị đang sợ cái gì?"
Đương nhiên là tôi sợ niềm vui của bà cô giàu có sẽ thoáng qua một đi không trở lại rồi.
Tôi cười gượng: "Tôi sợ sẽ để lại di chứng cho cậu."
"Không đến mức quá đáng vậy đâu."
Tôi tỏ vẻ hăm hở: "Hay là lát nữa cậu về nhà với tôi đi, tôi đích thân kiểm tra cho cậu."
Vẻ mặt cậu ấy trông có vẻ khó lường: "Chị rốt cuộc là ham người tôi hay là ham 'thận' của tôi?"
"Đương nhiên là cả hai không thể thiếu, người đẹp 'thận' tốt, vạn người có một."
Tôi nịnh nọt khéo léo như vậy, nhưng Tống Hào lại có vẻ mặt u ám, mà thật ra sắc mặt cậu ấy luôn rất tệ. Tôi cũng không để ý nhiều lắm.
Cuối cùng cậu ấy vẫn không về nhà với tôi, cậu ấy nói là ngày mai có tiết học sớm. Muốn từ chối mà còn đón ý, cậu ấy hiểu biết thật.
Khoảng thời gian tiếp theo, chúng tôi "tán tỉnh" nhau trên WeChat. Chinh phục một "kim tước" kiêu ngạo đúng là một con đường đầy gian nan và thử thách.
"Cưng ơi đang làm gì thế?"
"Ăn cơm."
"Với cô hồ ly tinh nào?"
"Bạn cùng phòng."
...
"Cưng ơi, chị mời xem phim nhé?"
"Đang tự học."
"Hồ ly tinh à?"
"Bạn cùng phòng."
...
"Cưng ơi, chị mua xe mới rồi, đưa em đi dạo nhé?"
"Đã hẹn đi đánh bóng."
"Lại với bạn cùng phòng à?"
"Ừ."
Tức chết tôi rồi. "Có phải là người lần trước nói cậu khó hẹn không? Đẩy WeChat của cậu ta cho tôi, chị đây sẽ nói chuyện với cậu ta thật tử tế." Có phải cậu ta có chí hướng trở thành cái bóng đèn sáng nhất trường đại học A không?
"Đúng là cậu ấy. Không cho, đừng quấy rầy cậu ấy."
Cậu bảo đừng quấy rầy thì tôi không quấy rầy sao? Tôi cũng tốt nghiệp đại học A, là đàn chị chính hiệu của cậu ta đấy.
Sau bao nhiêu cách, tôi cũng lấy được WeChat của người bạn cùng phòng tên là Phàn Trầm. Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây có phải ngày nào cậu cũng đi chơi với Tống Hào không?"
"Không có mà, nhà em có việc, nửa tháng nay em không ở trường."
11
Vậy là... Tống Hào vẫn luôn qua loa cho có lệ với tôi? Đây là thái độ mà một "kim tước" nên có với "chủ nhân" sao? Tôi nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới được.
Ngày hôm sau, tôi đến trường ngay lập tức. Tôi nhắn tin hỏi cậu ấy, cậu ấy nói đang chơi bóng với bạn cùng phòng. Là trận bán kết của khoa. Hai đội hòa nhau, chỉ còn hai phút cuối cùng.
Khi tôi đến sân bóng thì tiếng reo hò cổ vũ vang dội gần như xé tan màng nhĩ tôi.
Tống Hào trên sân mạnh mẽ và quyết đoán, mục tiêu rõ ràng. Cậu ấy nhảy lên từ vạch ba điểm rồi mạnh mẽ ném bóng vào rổ. Quả bóng lăn vài vòng quanh vành rổ rồi cuối cùng cũng chịu rơi vào trong. Trận đấu kết thúc với chiến thắng.
Tiếng reo hò chiến thắng vang lên khắp nơi, các đồng đội đều chạy tới ôm lấy cậu ấy để ăn mừng. Cô đội trưởng đội cổ vũ hò hét nhiệt tình nhất, mặt người nọ đỏ bừng, sau đó cầm chai nước và khăn chạy tới. Tống Hào khẽ mỉm cười, nhìn khẩu hình miệng thì cậu ấy đã nói "cảm ơn" rồi đưa tay nhận lấy.
Thì ra là vậy!
Xung quanh toàn là những gương mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống và tươi sáng. Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu lên khuôn mặt của cô đội trưởng đội cổ vũ. Họ thuộc về một thế giới, còn tôi thì lạc lõng đến thế.
Tôi cười nhạo một tiếng, đột nhiên cảm thấy việc mình ăn diện lộng lẫy rồi cố tình đến tìm cậu ấy thật nực cười.