Cậu Trai, Theo Chị Về Nhà! - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sau đó tôi quay người bỏ đi. Không ngờ một quả bóng rổ lại bay đến chuẩn xác như vậy, bất ngờ đập thẳng vào sau gáy tôi khiến cả người tôi loạng choạng. Tôi lảo đảo về phía trước vài bước. Nếu mà ngã một cái thì cái mặt già này của tôi chắc không còn chỗ nào để mà giấu. May mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Hào đã kịp thời giữ chặt lấy tôi.


Trong mắt cậu ấy như thể có gợn sóng, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại quay ra hét vào đám người phía sau: "Thằng mù nào ném đấy?"


Một cậu chàng cao gầy bối rối chạy tới và không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý."


Tống Hào vẫn chưa nguôi giận, nắm tay cậu ấy đang siết rất chặt, thấy vậy tôi kéo tay cậu ấy: "Thôi đi, tôi không sao."


Mặt cậu ấy vẫn cau có: "Để tôi đỡ chị sang bên kia nghỉ."


Tôi vừa ngồi xuống thì cô đội trưởng đội cổ vũ đã chạy đến: "Chị ơi chị có sao không ạ, để em đưa chị đi phòng y tế nhé?"


Vì còn nhỏ tuổi nên những suy nghĩ vụn vặt đều hiện rõ trên mặt, nghe thế Tống Hào từ chối: "Tôi sẽ lo."


"Bạn học Tống, cậu có quen chị xinh đẹp này sao?"


"Cô ấy là..." Tống Hào ngập ngừng.


Thôi được rồi. Tôi mỉm cười nói: "Tôi là chị họ của cậu ấy."


Vẻ mặt cô đội trưởng đội cổ vũ lập tức giãn ra, nhưng Tống Hào lại lạnh lùng đứng dậy: "Nói chuyện trôi chảy thế này, chắc là không bị chấn động não. Tôi có việc rồi, đi đây."


Cái đồ vô lương tâm. Tôi giúp cậu hòa giải trước mặt người trong lòng mà cậu lại cảm ơn tôi như thế à?


Đến giờ ăn tối, trên sân bóng đã rất ít người. Màn đêm dần buông xuống như một tấm màn đen bao phủ. Đã đến lúc trở về rồi.


Tôi đứng dậy đi được hai bước thì phát hiện gót giày bị lệch. Chắc là lúc nãy bị quả bóng đập vào nên bị trẹo. Tôi khập khiễng đi xuống dốc, những người đi ngang qua đều nhìn tôi, còn có một vài chàng trai tốt bụng hỏi tôi có cần giúp đỡ không. Thật phiền phức mà.


Tôi dứt khoát đá giày ra rồi đi chân trần trên đường xi măng. Những hạt cát nhỏ li ti đâm vào lòng bàn chân đem đến cảm giác đau buốt len lỏi khắp nơi. Gió đêm lạnh lẽo thổi vào làm mắt tôi nhanh chóng trở nên đỏ hoe.


Vừa đi được hai bước, một bóng người cao lớn xuất hiện. Ánh đèn đường kéo dài cái bóng của cậu ấy, đỉnh đầu của cậu ấy dừng lại ở mũi chân tôi. Cậu ấy từng bước đi về phía tôi, cái bóng từ từ trùm lên người tôi, và cuối cùng là bao bọc tôi hoàn toàn.


12


Tôi thờ ơ lên tiếng: "Cậu quay lại làm gì? Không đi ăn tối hay tự học với bạn gái nhỏ của mình à?"


Cậu ấy quay người ngồi xuống: "Lên đi, tôi cõng chị."


Tôi nói một cách mỉa mai: "Em họ cõng chị họ không thích hợp, đừng để người khác hiểu lầm."


"Ba, hai..."


Tôi lao vào lòng cậu ấy nhưng vẫn còn làm ra vẻ kiêu ngạo: "Là cậu van xin cõng tôi, tôi đành miễn cưỡng đồng ý đấy."


Tống Hào cười khẩy, nhưng vẫn quay tay lại đỡ tôi vững vàng. Dưới ánh đèn đường, bóng chúng tôi hòa vào nhau thành một khối không thể tách rời.


Cậu ấy hỏi: "Trường có quy định, làm sao chị vào được?"


"Báo danh hiệu em gái Lôi Phong của tôi mà vào." Lời này không sai. Khi tôi học đại học, trong khoa có vài sinh viên gia cảnh đặc biệt khó khăn, tôi muốn chu cấp cho họ một ít tiền sinh hoạt. Nhưng lúc đó tôi cũng đóng vai một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường. Vì vậy bố tôi đã đứng ra mỗi năm tài trợ cho khoa một khoản tiền dành riêng cho những sinh viên cần giúp đỡ. Với mối quan hệ này, tìm lý do vào trường là không thành vấn đề.


Tống Hào nghe xong thì bật cười, sự rung động từ cơ thể cậu ấy truyền sang tôi: "Tôi biết chị có biệt danh là em gái Lôi Phong."


Ồ, sao cậu ấy biết được? Tôi gõ vào đầu cậu ấy một cái: "Cậu đã phóng khoáng bỏ đi rồi, sau còn quay lại làm gì?"


"Sợ chị bị sói ăn thịt."


"Cậu cõng tôi thế này, bạn gái nhỏ của cậu sẽ hiểu lầm đấy."


Lúc này chúng tôi đã đến ngoài căng tin. Ở đây người ra kẻ vào, gần như tất cả những người đi ngang qua đều nhìn chúng tôi. Cậu ấy cõng tôi đi thẳng vào trong.


"Làm gì thế?"


"Mời chị ăn cơm căng tin."


Thôi được, đã lâu không về trường, cũng nên ôn lại chút hương vị. Vừa vén tấm rèm nhựa lên thì đã gặp ngay cô đội trưởng đội cổ vũ. Đúng là trùng hợp mà.


Mặt cô ấy cứng đờ: "Bạn học Tống, chị họ của cậu bị làm sao thế..."


Tống Hào đính chính: "Cô ấy không phải chị họ tôi mà là bạn gái tôi."


"Vậy tại sao vừa nãy cô ấy lại nói..."


Tống Hào đỡ tôi lên một chút: "Trò chơi của các cặp đôi, nhập vai thôi."


Mặt cô đội trưởng đội cổ vũ lập tức trở nên tái mét, người nọ kìm nén nước mắt chào một tiếng rồi bỏ đi. Thật đáng thương mà.


"Ôi, sao mà tàn nhẫn thế."


Giọng Tống Hào đầy lạnh lùng: "Vậy tôi quăng chị xuống để đuổi theo cô ấy nhé?"


Dám! Tôi là "chủ nhân" của cậu đấy. Tôi siết chặt cổ cậu ấy: "Vậy thì để cô ấy buồn đi."


Lúc này, tôi cuối cùng cũng hiểu ra cô đội trưởng đội cổ vũ đó hóa ra không phải là người trong lòng cậu ấy.


Sau đó, Tống Hào đặt tôi xuống ghế, vẫn với vẻ mặt đáng ghét đó: "Phụ nữ thật hay suy nghĩ linh tinh. Chai nước và khăn cô ấy cầm đều là mua bằng tiền quỹ của đội."


Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy: "Vậy sao cậu không giải thích rõ ràng?"


Cậu ấy cười khẩy một cái: "Tôi giải thích nhiều với 'chị họ' làm gì." Cậu ấy nói gằn hai chữ "chị họ" này.


Chậc! Nói tôi mà không tự xem lại mình đi. Thôi, ai bảo tôi là "chủ nhân", "chim sẻ" do mình nuôi, dù có ấm ức cũng phải chiều.


Tôi lắc tay cậu ấy làm nũng: "Người ta đói quá."


Khóe miệng Tống Hào giật giật rồi rút tay ra: "Đừng có nói giọng đó, ngồi yên đợi tôi."


Người này hết thuốc chữa rồi. Tôi làm nũng với cậu ta mà cậu ta lại chê tôi điệu. Hơn nữa, cậu ấy cũng không thèm hỏi tôi muốn ăn gì mà đã đi rồi.


Tôi ngồi trên ghế ở căng tin đung đưa đôi chân trần. Một lúc sau bỗng nhiên có một chàng trai đến bắt chuyện: "Chị ơi, cho em xin WeChat được không ạ?"


Sạch sẽ, trắng trẻo, lại còn khá đẹp trai. Tôi đang định mở lời thì Tống Hào bưng khay cơm đặt trước mặt tôi: "Không được."


Tôi cười với chàng trai kia: "Bạn trai tôi nói không được."


Mặt chàng trai ửng đỏ, người nọ vội vàng nói xin lỗi rối rít rồi nhanh chóng bỏ đi.


Tống Hào mua cho tôi món mì vắt xào thịt ớt, thêm một quả trứng ốp la và một cốc sữa đậu nành. Đây là món tôi thích nhất thời đại học. Vừa nãy tôi đã muốn ăn món này, chẳng lẽ cậu ấy có thuật đọc suy nghĩ sao.


Tôi dùng ngón chân chà chà vào chân cậu ấy dưới gầm bàn: "Sao cậu biết tôi muốn ăn món này?"


"Đoán."


Tôi vừa ăn mì, ngón chân vừa men theo bắp chân cậu ấy đi lên: "Tối nay đến nhà tôi nhé?"


Tay cậu ấy cầm đũa khẽ run lên. "Ngày mai có một bài kiểm tra quan trọng."


Cậu ấy vẫn mặc quần áo thể thao nên rất tiện để tôi "làm càn". Ngón chân của tôi đã bò lên đến đùi cậu ấy rồi quấn hai vòng.


"Tôi đã chạy đến tận đây tìm cậu rồi, vậy mà cậu lại đuổi tôi đi như vậy sao?" Được cưng chiều mà kiêu ngạo, cũng phải có giới hạn chứ.


Cậu ấy nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, giọng nói khi phát ra nghe có vẻ kìm nén: "Bỏ chân xuống đi."


Tôi không bỏ! Tôi tiếp tục tiến lên và còn muốn tiến thẳng vào "trung tâm", cho cậu ấy nếm thử sự lợi hại của tôi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo