Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta theo bản năng lùi lại một bước.
"Nàng ấy không hề muốn đi với ngươi!" Thẩm Kinh Sương tiến lên một bước che chở cho ta.
Thấy ta như vậy, Tạ Cảnh nhìn hình vẽ trên đất, bỗng nghĩ ra điều gì đó, nở nụ cười đắc thắng:
"Thẩm tiểu tướng quân e là không biết, lúc xưa nàng ấy đã mặt dày theo đuôi ta cầu xin ta nhìn nàng một cái, khóc lóc tranh giành sự sủng ái với các cơ thiếp."
"Nàng ấy đã không còn là xử nữ, lại còn học cách chiều chuộng ta trên giường."
"Hèn mọn đến thế, mặt mũi cũng không cần để lấy lòng ta."
"Những điều này ngài có biết không?"
Ta cứng mặt nhìn về phía Thẩm Kinh Sương.
Thẩm Kinh Sương sững sờ, nhìn Tạ Cảnh không thể tin nổi:
"Cảnh Vương cảm thấy, yêu nàng là một chuyện rất mất mặt sao?"
"Người đầu tiên nàng nói muốn gả là ta, lần đầu tiên ngắm trăng Bắc Cảnh là ngắm cùng ta, lần đầu tiên vẽ tranh trên tuyết cũng vẽ là cùng ta."
"Đời người rộng lớn đến vậy, có biết bao nhiêu lần đầu tiên, chẳng lẽ ngoài chuyện giường chiếu, Cảnh Vương không còn gì để khoe nữa sao?"
Tạ Cảnh sững sờ.
"Hy vọng Cảnh Vương có thể hiểu, yêu là tự kiềm chế bản thân, chứ không phải ép buộc người khác."
"Bùi Nguyệt, chúng ta đi thôi, sắp có tuyết lớn rồi."
Thẩm Kinh Sương đắc ý huýt sáo, Tử Táp rất thông minh liền phi tới.
Và chàng đưa tay về phía ta, vững vàng đưa ta lên lưng ngựa.
Tạ Cảnh ngơ ngác đứng giữa trời tuyết, một vai sũng gió tuyết cũng không đưa tay phủi đi.
Hắn đang nghĩ gì vậy?
Ta không biết, cũng không muốn biết nữa.
Tử Táp chạy rất nhanh, lướt qua hắn.
Mà gió tuyết quá lớn, khi quay đầu lại, tuyết sẽ ập bay vào mắt, vừa lạnh vừa đau.
Cho nên đừng quay đầu lại.
Mãi mãi đừng quay đầu lại.
8.
Chiến sự ngày càng gần.
Đầu tiên là tin đường lương thực bị chặn, may mà lương thảo đã chuẩn bị đủ, nên quân tâm không bị rối loạn.
Bữa ăn không những không giảm so với ngày thường mà còn tăng lên, thậm chí còn có canh thịt để ăn.
Ta thậm chí cảm nhận được ánh mắt của các binh lính nhìn ta, đều mang một chút sùng kính:
"Miêu Đầu cô nương thật là liệu sự như thần!"
"Lúc đầu ta còn tưởng Tiểu Huỳnh cô nương muốn làm gian thương, ta thật đáng chết mà!"
Sau đó là một mật chỉ hòa đàm với Ô Tàng được Thánh Thượng gửi hỏa tốc trăm dặm đến, cùng với đoàn sứ thần nghị hòa đã đến Bắc Cảnh.
Ta nhớ kiếp trước hòa đàm thất bại, ngày hôm sau chiến tranh đã nổ ra.
Mọi thứ đang diễn ra theo đúng quỹ đạo, lòng ta cũng yên tâm phần nào.
Tối hôm đó, Tạ Cảnh lại muốn đưa ta đi.
"Tạ Cảnh, chúng ta đã làm phu thê một kiếp, chán ghét nhau vẫn chưa đủ sao? Kiếp trước ta cảm kích ngươi đã giải vây cho ta, cũng như ngươi cảm kích ta đã từng cứu ngươi, chúng ta coi như không ai nợ ai."
"Đó chẳng phải là duyên phận trời định sao? Ta đã biết vết sẹo trên mặt nàng là vì cứu ta, vậy sao ta có thể ghét bỏ?"
"Nếu chỉ là cảm kích, lâu ngày, vết sẹo trên mặt ta cũng sẽ không khiến ngươi thương xót, mà chỉ khiến ngươi cảm thấy ta đang dùng ân tình để ép buộc ngươi."
"Nàng vẫn còn hận ba năm đó phải không..."
Hắn vẫn không hiểu, không hiểu rằng nếu đã sống lại một lần, không nhất thiết phải lao đầu vào tình yêu.
"Ta đã tích trữ nhiều lương thảo như vậy, ta cũng đã nói với Thẩm Kinh Sương, trận chiến này nhất định phải cẩn thận hơn, chúng ta sẽ thắng..."
Nhưng Tạ Cảnh chỉ nhìn ta với ánh mắt thương hại:
"Hắn nhất định sẽ chết, những gì nàng làm đều là vô ích, nếu tối nay không đi với ta, Ô Tàng sẽ tàn sát Bắc thành, nàng sẽ chết ở đây."
"Vậy thì chết ở đây. Ngươi không thay đổi được số mệnh của Tần La Xu, không có nghĩa là ta không xoay chuyển được thế cục." Ta đẩy tay hắn ra, "Tạ Cảnh, ngươi không làm được, không có nghĩa là ta không làm được."
"Vậy nếu trận chiến Nguyệt Minh vốn không phải có người bán đứng, cũng không phải chủ tướng vô năng, mà là Ô Tàng muốn đầu của cha con nhà họ Thẩm! Là Thánh Thượng muốn họ chết thì sao?"
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
"Sứ đoàn gửi đi vốn không phải là thánh chỉ hòa đàm, mà là bản đồ bố phòng của Bắc Cảnh, là Thánh Thượng bằng lòng dùng đầu của phụ tử nhà họ Thẩm để đổi lấy lời hứa của Ô Tàng, mười năm không xâm phạm Đại Chu."
"Bùi Nguyệt, nàng có tích trữ bao nhiêu lương thảo, có thể chặn được sự vây hãm của Ô Tàng, nhưng nàng có thể chặn được tội danh bị gán ghép không?"
"Đạo lý hôm nay cắt năm thành, ngày mai cắt mười thành, lẽ nào Thánh Thượng không hiểu? Mất đi Thẩm tướng quân, Đại Chu như con chó gãy xương sống, sớm muộn gì cũng bị bầy sói xâu xé, Thánh Thượng không màng đến tính mạng của dân chúng Bắc Cảnh? Không màng đến tính mạng của các tướng sĩ sao?"
"Chỉ một vùng Bắc Cảnh, so với Hoàng vị thì cái nào nặng cái nào nhẹ?" Tạ Cảnh đưa cho ta một chiếc thẻ bài, "Thẩm Kinh Sương e là cũng đã đoán ra, nếu không sẽ không để lại Tử Táp cho nàng, hắn nhất định sẽ chết, chẳng qua là chết trên chiến trường hay pháp trường mà thôi, còn chúng ta trở về kinh thành, mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn có thể..."
Trong lúc tranh cãi, bỗng thấy một bóng người lén lút bên ngoài cửa, không biết đã nghe được bao lâu.
Ta mạnh mẽ đẩy cửa ra, chưa kịp đuổi theo, người đó đã chạy mất.
Hắn là ai? Hắn đã nghe được bao nhiêu?
Ta vơ lấy áo choàng buộc vào, ra ngoài gọi Tử Táp.
"Nàng định làm gì?"
"Báo cho Thẩm Kinh Sương, chặn sứ đoàn và thánh chỉ đó lại."
Tạ Cảnh đột ngột nắm lấy cổ tay ta:
"Nàng dám giữ lại thánh chỉ là mưu phản!"
Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nói từng chữ:
"Vậy thì một mình ta gánh tội mưu phản! Dùng một mạng của ta để đổi lấy mạng của các tướng sĩ và bá tánh."
Nhưng khi đến chuồng ngựa và phòng kế toán, ta mới phát hiện sáo nhạn và Tử Táp đã biến mất.
Thẩm Kinh Sương chạy đến, nói với ta rằng Triệu Tam và thánh chỉ đó cũng đã biến mất.
Lính gác nói, ban đêm thấy là Tử Táp Câu và Triệu Tam, nên đã cho đi.
Triệu Tam, hắn định làm gì?
"Bùi Nguyệt, đây là cái giá cho việc nàng thay đổi kết cục. Không có sứ đoàn, lại có thêm một Triệu Tam, ai đưa thánh chỉ đó cũng như nhau cả. Chắc chắn là hắn đã nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta, dù sao hai bên giao chiến không chém sứ giả, hắn làm nội gián có thể giữ được một mạng, không chừng còn được luận công ban thưởng, thật thông minh."
"Nếu trời thương cho chúng ta sống thêm một lần, Bùi Nguyệt, nàng nên học theo hắn, làm một người thông minh."
"Đi với ta đi."
Tạ Cảnh đưa tay ra, ta ngơ ngác đứng đó, nhưng đầu óc lại như nổ tung, nước mắt bỗng dưng rơi xuống.
Lẽ nào thật sự như lời Tạ Cảnh nói? Tất cả đều là vô ích.
Thiên tai, nội gián...
Mọi chuyện đều xảy ra không thể tránh khỏi như kiếp trước, khiến những nỗ lực của ta trong những ngày qua trở nên thật nực cười.
"Nguyệt nhi, sao lại khóc vậy?"
Ta nức nở kể hết mọi chuyện của kiếp trước, vừa kể vừa khóc không ra hơi, bỗng được kéo vào một vòng tay ấm áp.
Ta ngẩng đầu lên, là huynh trưởng, huynh ấy nhẹ nhàng xoa gáy ta:
"Đừng khóc nữa, có huynh ở đây rồi."
Huynh ấy không nói thì thôi, vừa nói ta lại càng khóc to hơn.
"Huynh trưởng... huynh sẽ chết, nếu... nếu mọi người có thể trốn thoát..."
"Ta đoán không sai, quả nhiên là Nguyệt nhi à..." Huynh trưởng mỉm cười thấu hiểu, "Chiến sĩ không chết trên chiến trường, lẽ nào phải sống một đời hèn mọn?"
"Nguyệt nhi từ hôn, làm mất mặt huynh trưởng rồi."
Huynh cúi xuống, lau nước mắt cho ta:
"Nguyệt nhi không muốn gả, thì không gả."