Chạy Trốn Khỏi Mùa Hè - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sau khi bố ly hôn với mè tôi, những lời này bắt đầu văng vẳng trong cuộc sống của tôi. Lặp đi lặp lại, chẳng có gì mới. Tôi đã quen từ lâu rồi.


Vết thương cũ trên người chưa lành thì vết thương mới lại xuất hiện.


Chỉ cần vạch áo lên, là có thể thấy làn da tôi chi chít những vết sẹo xấu xí.


Giống như nơi đáng lẽ phải trồng hoa hồng, cuối cùng lại nở ra một cánh đồng gai góc.


Khi bước vào lớp học, ánh mắt của mọi người nhìn tôi đã thay đổi.


Nếu như trước đây họ công khai chế giễu, ngấm ngầm mỉa mai, thì bây giờ họ lại tránh tôi như tránh tà.


Về chỗ ngồi, tôi mới phát hiện trong ngăn bàn có mấy gói bim bim và một chai sữa.


Một nam sinh đi tới trước mặt tôi, khom người trước mặt tôi, run rẩy nói: "Chị Sơ, lần trước em bỏ bụi phấn vào nước của chị là em sai, sau này có chuyện gì chị cứ nhờ em giúp, nhưng có thể... đừng nói cho anh Thẩm Thuật biết được không?"


5


Thẩm Thuật nổi tiếng xấu xa trong trường, ai ai cũng sợ anh.


Tôi vốn tưởng rằng, lời đồn này chỉ là giả.


Cho đến tận lúc này, khi Khâu Dương cúi gập người 90 độ cầu xin tôi, tôi mới biết đây không phải là lời đồn. 


Toàn thân cậu ta run lẩy bẩy, thảm hại vô cùng. Thứ sáu tuần trước, có lẽ tôi cũng trông như thế này.


Ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn vào cậu ta, nhưng không một ai cười nhạo. Bởi vì mỗi người ở đây đều đã làm những việc giống như cậu ta, thậm chí còn quá đáng hơn.


Nghe nói Thẩm Thuật còn không có hứng thú với con gái, những cô gái muốn tạo quan hệ với anh đều có kết cục rất thảm.


Giang Trình nói hắn ta không thích ép buộc người khác, vì vậy lần đó hắn đẩy tôi đến trước mặt Thẩm Thuật là để lợi dụng sự tàn nhẫn của Thẩm Thuật đối với phụ nữ, ép tôi phải chủ động phục tùng hắn.


Nào ngờ, điều đó lại khiến tôi trở thành người bạn gái đầu tiên mà Thẩm Thuật thừa nhận.


Nhưng trong mắt người ngoài, điều này đã đủ để chứng minh vị trí của tôi trong lòng Thẩm Thuật.


Bọn họ sợ Thẩm Thuật, và thái độ của tôi đối với Khâu Dương cũng đồng nghĩa với thái độ của tôi đối với họ, tất cả đều đang chờ đợi câu trả lời của tôi.


"Đứng dậy đi."


Tôi đẩy đồ ăn vặt lại: "Tôi không cần."


 "Vậy bên Thẩm Thuật..."


Tôi không phải bạn gái của Thẩm Thuật, cũng không thân với anh ta, những gì các người làm với tôi tôi sẽ không nói cho anh ta biết.


Đó là những lời thật lòng của tôi. Nhưng tôi sẽ không nói ra. Vì vậy tôi chọn im lặng. 


Khâu Dương còn muốn cầu xin thêm, một nữ sinh xông vào lớp, nhìn tôi với vẻ chán ghét và nói: "Cầu xin nó làm gì, loại người ích kỷ lạnh lùng này sao có thể giúp chúng ta? Hơn nữa, chúng ta không lợi hại bằng nó, không có cái mặt hồ ly tinh bẩm sinh chuyên đi quyến rũ người khác, càng không có kỹ năng giường chiếu cao siêu như nó, đương nhiên nó xem thường chúng ta rồi."


Cô ta tên là Hứa Tư Điềm, ngoại hình ngọt ngào như tên gọi, nhưng lại là người đầu tiên đẩy tôi xuống địa ngục.


Trước khi tôi chuyển đến, người ở bên Giang Trình là cô ta.


Họ đã ở bên nhau một năm, Giang Trình cũng sắp chán rồi, cô ta vì muốn lấy lòng Giang Trình, vào ngày kỷ niệm một năm, đã chọn cách đẩy tôi đến trước mặt hắn.


Tôi nhớ ngày hôm đó, cô ta cười một cách nịnh nọt:


"Anh Trình, đây là học sinh mới chuyển đến lớp em, hoàn toàn là gu của anh đấy."


Ngay từ lúc tôi bước vào, ánh mắt của Giang Trình vẫn luôn dán chặt vào người tôi.


Hắn ta khẽ gật đầu: "Vậy thì sao?"


"Chuyện chúng ta đã chia tay, có thể không công khai được không? Em có thể giúp anh giám sát con nhỏ này."


Giang Trình nhìn chằm chằm vào tôi, cười cười, cuối cùng nói một chữ: "Được."


Như cô ta mong muốn, Giang Trình vẫn là bạn trai trên danh nghĩa của cô ta, còn tôi trở thành kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của họ.


Lý do để bắt nạt cứ thế mà có.


Bọn người này, không có suy nghĩ gì sâu xa, chỉ theo đuổi cái gọi là tự do, cho rằng mình làm gì cũng đúng, không cần sự công nhận của người khác.


Nhưng thực ra, trong lòng họ đều đang nghĩ cách làm sao để thu hút sự chú ý của người khác, muốn ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, để thể hiện mình đặc biệt đến nhường nào.


Hứa Tư Điềm chỉ muốn có thân phận là bạn gái của một tên côn đồ để thu hút sự chú ý của bạn học mà thôi.


Tôi nhìn gương mặt đầy vẻ hằn học của cô ta, rất muốn tát cho cô ta một cái.


Và trên thực tế, tôi đã làm như vậy.


Khi cái tát giáng xuống mặt cô ta, tay tôi cũng cảm thấy đau rát.


Cô ta không thể tin nổi mà trừng lớn mắt, tôi quay người lại, vừa lấy sách bài tập ra, vừa nhẹ nhàng nói:


"Không xinh đẹp bằng tôi, cũng không có bản lĩnh bằng tôi, cậu nên học hành cho tốt đi."


Cô ta định túm lấy áo của tôi, nhưng đột nhiên khựng lại, ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ.


Một linh cảm chẳng lành dân lên trong lòng tôi.


Quả nhiên, giọng của Thẩm Thuật truyền đến tai: "Vậy bản lĩnh của em là gì?"


6


Tay cầm bút của tôi khựng lại, tim lại đập thình thịch.


Những lời vừa nãy, chắc chắn anh đã nghe thấy rồi.


Quả nhiên, im lặng mới là đúng đắn nhất, tôi không nên lợi dụng việc anh đã từng giúp tôi.


Nếu lúc này anh vạch trần tôi, đám người này sau này chắc chắn sẽ càng quá đáng hơn.


Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Ánh nắng chiếu nghiêng trên người Thẩm Thuật, trong đôi mắt màu nâu ấy toát ra vẻ lạnh nhạt.


Tôi nhìn anh bằng ánh mắt cầu khẩn như lần trước, hy vọng anh có thể hiểu được ý của tôi.


Thẩm Thuật nhìn tôi một cái, rồi khẽ cười quay đầu đi.


Ngay khi tôi nghĩ anh sắp chế giễu mình, tay anh đã nhẹ nhàng lướt qua má tôi, vén tóc tôi ra.


"Tóc ngon lắm à sao? Lần nào gặp cũng thấy em ăn tóc."


Nhịp tim tôi như chậm lại hai nhịp, thời gian dường như đang ngừng trôi.


"Còn mặc áo khoác à, không nóng sao."


Tôi cố ý nói một câu mập mờ:


"Chống nắng thôi, đen đi thì không đẹp nữa."


Thẩm Thuật khựng lại một chút rồi cười: "Cái mặt này của em, dù có bôi tro trát trấu lên cũng vẫn đẹp."


Tôi nghe thấy Hứa Tư Điềm hừ một tiếng, nghe thấy tiếng xé vỏ bim bim, rồi nghe thấy Thẩm Thuật nói:


"Tan học đợi anh, anh đưa em về nhà."


...


Ở cổng trường ồn áo náo nhiệt, tôi chỉ liếc motojt cái đã nhận ra Thẩm Thuật ngay lập tức.


Anh tựa vào bức tường, trong tay đang nghịch một thứ gì đó.


Tôi vừa bước đến, anh liền khoác, thuận thế đeo lên cổ tôi một sợi dây chuyền.


"Cáo mượn oai hùm học cũng nhanh đấy nhỉ."


Mặt tôi nóng bừng, đưa tay định tháo dây chuyền ra thì bị anh ngăn lại.


"Giang Trình đang nhìn ở phía đối diện đấy, đừng tháo."


Chúng tôi vai kề vai đi về phía trước, tôi ngoan ngoãn nắm lấy tay anh đang đặt trên vai mình, ánh mắt vô thức nhìn về con hẻm nhỏ bên cạnh tiệm tạp hóa đối diện.


Giang Trình mặc một bộ đồ đen, theo sau là mấy tên côn đồ, đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.


Mãi cho đến khi đi xa rồi, lòng tôi mới dần dần thả lỏng.


Thực ra tôi ghét bản thân mình như thế này, cho rằng côn đồ đều là cặn bã, nhưng lại chấp nhận sự giúp đỡ của Thẩm Thuật.


Nhưng tôi luôn cảm thấy, Thẩm Thuật không giống bọn họ.


"Đưa đến đây thôi, cảm ơn anh."


Tôi nhìn anh.


Thẩm Thuật khẽ cau mày, rút tay khỏi vai tôi: "Ai nói tôi đưa em, nhà tôi cũng đi đường này."


Anh nhanh chóng đi trước tôi, nhưng bước chân lại không vội.


Nhà tôi cách trường cũng chẳng gần, quãng đường ba cây số phải đi bộ mất gần một tiếng.


Tôi đi theo sau Thẩm Thuật, bước đều theo tốc độ của anh.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo