Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời dần tối, đèn đường sáng lên, càng đến gần nhà, âm thanh xung quanh càng ồn ào.
Cuối cùng, Thẩm Thuật dừng lại trước một khu chung cư cũ.
Tôi cũng dừng bước.
Anh quay đầu lại, nhìn tôi cười một cái: "Em về đến nhà an toàn rồi, anh còn phải đi tiếp."
"Tại sao lại giúp tôi?"
Tôi hỏi.
Anh không nhìn tôi nữa, cứ thế tiếp tục đi về phía trước.
Ánh đèn đường kéo bóng anh dài ra, anh quay lưng về phía tôi vẫy tay: "Nhất thời hứng khởi thôi."
Bốn chữ này tôi đã nghe qua hàng nghìn vạn lần, nhưng chưa có lần nào lại thấy dễ chịu như bây giờ.
7
Vừa bước vào nhà, tôi đã bị Phương Uyển Dung tát cho một cái.
Bà ta lôi tôi đến trước mặt cha dượng, cười khổ sở:
"Chồng à, Sơ Sơ về rồi, đi tắm đi anh."
Gã cha dượng ném điếu thuốc chưa dập vào người bà ta: "Mày là đồ súc sinh, có phải người không? Tao đã nói rồi, với mày chỉ là hứng thú nhất thời thôi, bây giờ muốn đi cũng không đi được à?"
Gã ta từng bước tiến về phía tôi, kèm theo tiếng tháo thắt lưng.
"Nể tình mày có đứa con gái xinh đẹp, lão tử ở lại thêm vài ngày nữa vậy."
Nụ cười trên gương mặt bóng nhẫy dầu mỡ đó thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Khi tay cha dượng vừa chạm vào mặt tôi, tôi đã lập tức giằng ra khỏi tay Phương Uyển Dung.
Cái bình hoa trên bàn là do tôi mua về, cũng là thứ tôi chuẩn bị cho khoảnh khắc hôm nay.
Ngay từ ngày đầu tiên bước vào căn nhà này, tôi đã lường trước sẽ có ngày hôm nay, vì vậy tôi đã quan sát mọi vị trí mình có thể bị hại, những nơi trong tầm tay đều có công cụ để phản kháng.
Tôi đập vỡ bình hoa, đầu nhọn vỡ hướng về phía cha dượng, mặt không biểu cảm, vô cùng bình tĩnh nói: "Tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ giết ông."
"Mày đang nói cái gì vậy?" Phương Uyển Dung kinh ngạc, "Ông ấy là bố mày đó!"
Tôi bỗng nhiên cười: "Bà nói ông ta là bố tôi, bà tin không?"
Thấy thái độ cứng rắn của tôi, gã cha dượng bèn chĩa mũi nhọn vào Phương Uyển Dung: "Ở cùng với loại người như mày thật là xui xẻo, tao phải đi đây, đừng cản đường!"
"Đừng đi mà, Mạnh Sơ sẽ nghĩ thông suốt thôi." Bà ta nhìn tôi, khẩn cầu: "Sơ Sơ, con giúp mẹ một lần đi, ngày mai mẹ đưa con đi mua sách bài tập, con tiết kiệm tiền không phải là để mua sách bài tập sao?"
Phải rồi, vì vậy bà ta đã đem hết số tiền tôi dành dụm từng đồng từng cắc đưa cho người đàn ông trước mặt này, để gã đi ăn chơi trác táng.
Tôi nói: "Không có đàn ông bà sẽ chết à?"
Bà ta cau mày, nhìn gã cha dượng một cách đắm đuối.
"Sơ Sơ nói gì vậy? Không có bố con, mẹ biết sống sao đây?"
Tôi nhặt một mảnh vỡ bình hoa, ném về phía bà ta: "Vậy thì đi chết đi, tất cả đừng sống nữa."
Cả căn phòng im lặng trong giây lát, gã cha dượng chửi một tiếng: "Hai con đàn bà điên, thật xui xẻo, đừng có ở đây cản đường tao!"
Gã ta đẩy Phương Uyển Dung ra rồi bỏ đi mất.
Phương Uyển Dung nhận ra rồi đuổi theo, nhưng đã quá muộn rồi, gã ta đã lên taxi.
Bà ta quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vừa đau khổ vừa căm hận.
Tôi biết mình sắp phải chịu trận nữa rồi.
Lần này bà ta không còn kiêng dè như trước nữa, không còn để ý đến vị trí nào sẽ bị người khác nhìn thấy, vị trí nào có thể che giấu vết thương, mà đánh loạn xạ như một con ruồi không đầu.
Trên mặt, trên tay, trên chân... đều là những vết bầm tím rất nặng.
Phương Uyển Dung bình thường có vẻ yếu đuối mỏng manh, chỉ khi đánh tôi, sức lực mới trở nên mạnh mẽ đến thế.
Đứa trẻ nào mà không muốn tình yêu của mẹ?
Nhưng tôi không có được, cũng chẳng cần nữa.
Bà ta đánh tôi, mắng tôi, thậm chí muốn lấy mạng tôi, tôi cũng sẽ không nói một lời, chỉ cần bà ta trả lại đồ cho tôi.
Khi bà ta đi tắm, tôi mở ngăn kéo, bên trong là ba hộp dầu hồng hoa.
Nhẹ tênh, không biết đã dùng hết từ lúc nào.
Thế là tôi xuống lầu, định ra tiệm thuốc mua một hộp dầu hồng hoa mới.
Đêm tháng sáu ồn ào oi bức, tôi kéo chặt áo khoác, cúi đầu đi trong khu dân cư cũ kỹ, không cẩn thận lại vô tình giẫm phải bóng của ai đó.
Một giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai.
"Lén lén lút lút, định đi hẹn hò à?"
8
Tôi vẫn cúi đầu, giẫm lên bóng của anh mà đi về phía trước.
Nhưng lại bị một viên đá làm vấp, loạng choạng ngã vào trong lòng anh.
Ánh đèn đường trên đầu chiếu rọi, khiến màn đêm đen kịt cũng bừng sáng theo.
"Sao anh vẫn chưa đi?"
"Tôi ở đây không được à?"
"Ồ."
"Ngẩng đầu lên."
"Làm gì?"
Tôi bướng bỉnh cúi đầu thấp hơn, Thẩm Thuật lại nâng mặt tôi lên, còn cố chấp hơn tôi bắt tôi phải ngẩng đầu.
Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ngẩn người một lúc rồi nói: "Dù sao cũng là đi hẹn hò, hay là đi với tôi đi?"
Tôi nói: "Không đi."
"Vậy đi ngắm sao nhé?"
"Không đi."
"Vậy muốn đi đâu?"
"Tôi đi tiệm thuốc, anh cản đường rồi."
Anh khẽ cười, ánh mắt lướt qua vết thương trên mặt tôi, rồi kéo tôi đến tiệm thuốc.
Thẩm Thuật không cho tôi về nhà, ép tôi lên chiếc xe mô tô của anh, giống hệt như lần đầu Giang Trình kéo tôi đi gặp anh vậy.
Chỉ khác là, lần này tôi không hề cảm thấy chán ghét.
Xe chạy rất nhanh, tôi buộc phải ôm chặt eo anh.
Nửa đêm, trên đường chỉ có lác đác vài người qua lại, Thẩm Thuật chở tôi lao vun vút trên con đường vắng, tiếng gió gào thét không ngừng ở bên tai, như thể muốn chạy trốn khỏi thế giới này.
Anh hét lớn với tôi: "Mạnh Sơ, hét lên đi! Hét hết những điều khiến em buồn ra ngoài!"
"Nhân lúc này, gió đang rất lớn!"
Gió to thế này, có thể thổi bay hết nỗi buồn của tôi đi sao?
Không chắc nữa, nhưng tôi vẫn hét lên.
"Tôi không muốn bị bạn học bắt nạt, không muốn trở thành mục tiêu mới của ai đó, tôi cũng không muốn biến thành một kẻ ngốc không biết phản kháng!"
"Nhưng tại sao phản kháng lại đổi lấy cái giá đau đớn hơn chứ? Tại sao sự chủ động thân thiện của tôi trong mắt người khác đều mang theo mục đích? Tại sao dù tôi làm gì đi nữa, cũng chẳng nhận được sự quan tâm thật lòng?"
Tôi cũng muốn có bạn bè, vì vậy trước khi chuyển trường, tôi đã chủ động lấy lòng các bạn học xung quanh.
Nào ngờ lại vô tình nghe thấy họ nói xấu sau lưng, rằng tôi là một con điếm thối tha, giống như mẹ tôi, tiếp cận họ đều là để lừa tiền.
Tôi từng nói với mẹ rằng, tôi không đi học nữa, bà cũng không cần lấy chồng nữa, chúng ta cùng đi làm, nhất định sẽ vượt qua được, nhưng sau khi nghe xong, bà đã không chút do dự nhét tôi vào phòng chứa đồ, đánh tôi một trận thật là tàn nhẫn.
Bà ta nói: "Mày học những thứ này từ đâu ra vậy! Phụ nữ sao có thể không lấy chồng, phụ nữ là phải giúp chồng dạy con, cả đời hầu hạ bên cạnh đàn ông, nếu không thì chỉ là đồ vô dụng."
Đi ngang qua bờ sông, mặt sông gợn sóng lăn tăn theo cơn gió, giọng tôi trở nên khàn đặc, cuối cùng nhẹ nhàng buông một câu: "Mẹ ơi, mẹ có thể đừng đánh con nữa được không, con cũng rất đau."
Chiếc xe chạy thẳng về phía bắc, leo lên núi.
Ban đêm vẫn có không ít người đi bộ ở đó, ngọn núi này đã được xây dựng một con đường mới, thay đèn đường mới, tuy tĩnh lặng mà không kém phần náo nhiệt.
Khi lên đến đỉnh núi, đã có không ít người ngồi trên đất.
Thẩm Thuật đưa tôi đến một vị trí có tầm nhìn tuyệt đẹp rồi ngồi xuống.
"Mạnh Sơ, ngẩng đầu lên đi."
Tôi thuận theo ý anh từ từ ngẩng đầu, nghĩ rằng anh không muốn nhìn thấy một bộ mặt ủ rũ chán nản của tôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên, nước mắt tôi tuôn trào ra.
Tôi nhớ, mình đã rất lâu không khóc rồi.
Bầu trời đầy sao này thật sự quá rực rỡ, chói đến mức khiến tôi sắp không mở nổi mắt.
Mu bàn tay ấm áp của Thẩm Thuật nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má tôi, rồi lại nhẹ nhàng bôi dầu hồng hoa lên vết thương cho tôi.
Tôi nghe thấy giọng anh rất nhẹ: "Cứ khóc đi, khóc mệt rồi có bờ vai của tôi đây cho em tựa."