Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9
Tôi và Thẩm Thuật ở bên nhau cả đêm.
Từ lúc trời đầy sao cho đến khi bình minh ló rạng, tôi từ đầu đến cuối chỉ ôm chặt lấy đầu gối của mình, không hề dựa vào vai anh.
Vào khoảnh khắc ánh mặt trời dần soi sáng chân trời, anh quay đầu lại nhìn tôi.
Hành động này anh đã làm khoảng mười bảy, mười tám lần cả đêm qua, tôi cũng không nhớ nữa.
Tôi chỉ biết rằng, anh đang nhìn tôi, giống như một kẻ đang yêu thầm đang trộm nhìn ánh trăng mà mình không thể có được.
Nhưng tôi cũng biết, với loại người như anh, câu "chỉ là hứng khởi nhất thời" có lẽ thật sự chỉ là hứng khởi nhất thời .
Dù vậy, tôi cũng không ghét bốn chữ mà anh nói ra.
Mãi đến khi mặt trời ló rạng hoàn toàn, cuối cùng anh mới lên tiếng: "Mạnh Sơ, sao và mặt trời đều rất sáng, phải không?"
"Ừm."
"Nếu cứ mãi ẩn minh trong bóng tối, thì chẳng có ánh sáng nào có thể chiếu vào được, dù là sao hay mặt trời cũng đều không thể."
"Vậy thì sao?"
Thẩm Thuật nhìn chằm chằm vào mắt tôi, để lộ một cảm xúc khó tả, còn tôi cũng không biết gương mặt mình đang biểu lộ điều gì, chỉ biết cắn chặt răng.
Một lúc lâu sau, anh bật cười như thể chịu thua: "Không có gì, tôi chỉ nói vu vơ vậy thôi."
Anh lại cầm hộp dầu hồng hoa, muốn bôi giúp tôi.
Nhưng lần này tôi đã giật lại được.
Như thể đang hờn dỗi, tôi mạnh bạo ấn lọ dầu lên vết thương trên mặt, cơn đau âm ỉ khiến tôi tỉnh táo lại.
Toàn thân tôi đầy gai góc, không cần sự cứu rỗi của ai cả.
10
Tôi đã trốn học một ngày, mà lại có cảm giác như mình đã trốn khỏi cả mùa hè.
Lúc Thẩm Thuật đưa tôi về nhà thì đã là buổi chiều tà, đúng lúc có những hạt mưa rơi lất phất, gió tạt vào mặt cũng cảm thấy lạnh buốt.
Không giống như lúc đi, trong lòng chẳng còn chút hứng khởi hay mong chờ nào nữa.
Tôi lặng lẽ ôm lấy eo anh, mặt vô thức tựa vào lưng anh.
Thật ấm áp.
Mưa bắt đầu nặng hạt dần, con đường vốn ồn ào nay chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp độp, chiếc xe dừng lại trước khu nhà dân cư.
Tôi bước xuống xe, nhưng Thẩm Thuật vẫn chưa rời đi.
"Mạnh Sơ, em có đi với tôi không?"
Tôi lắc đầu: "Không đi."
Anh không nói gì thêm nữa, lái xe mô tô lao thẳng vào màn mưa.
Tôi vô thức ngẩng đầu lên, lại đúng lúc bắt gặp đôi mắt đầy oán độc của mẹ, đang nhìn xuống từ khung cửa sổ tầng ba.
11
(Lúc Mẹ Mạnh Sơ xưng hô với Mạnh Sơ, tùy theo ngữ cảnh thì mình sẽ dịch xưng hô khác đi. Lúc tức giận thì “Tao- mày”, lúc nhẹ nhàng thì “Mẹ-con”)
Mùa hè thật sự rất khó chịu.
Căn phòng chứa đồ không có điều hòa, chất đầy những đồ đồng nát linh tinh, một chiếc giường sắt gỉ sét trải một tấm ván gỗ, dưới gầm giường là ổ của gián và chuột.
Chiếc quạt hỏng đặt ở cuối giường, kêu kẽo kẹt quay chậm chạp.
Cơ thể nóng hầm hập, người tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi đã sống trong căn phòng nóng bức chật chội như thế suốt hơn mười năm.
Phương Uyển Dung ngồi xổm bên giường, đôi mắt sáng rực nhìn tôi: "Người đàn ông vừa đưa con về là ai thế? Bạn học à? Sao nó tốt với con thế? Mẹ thấy con còn ôm nó, hai đứa đang hẹn hò à?"
Tôi ngây người ngồi trên giường, không trả lời.
Dường như đã cố nhịn mà khồn nhịn được, bà ta tiện tay vớ lấy cây gậy bên cạnh đánh mạnh vào người tôi.
"Nói! Mày học cái thói quyến rũ đàn ông ở đâu ra?! Mày mới bao lớn mà đã không biết giữ mình, sau này còn ai thèm lấy mày nữa? Có bán cũng không bán được giá tốt đâu!"
Nghe những lời này, tôi bật cười, chậm rãi nói từng chữ một: "Học từ mẹ đấy."
Cây gậy không to, nhưng đánh vào người lại rất đau.
"Mày nói gì? Ai dạy mày nói chuyện với mẹ mày như thế? Thằng đó có biết mày nói chuyện với mẹ mày như vậy không? Tao đã qua lại với bao nhiêu thằng đàn ông, không có thằng nào là không thích kiểu dịu dàng ngoan ngoãn, mày ăn nói vô lễ như vậy, nếu thằng đó biết được, nó nhất định sẽ bỏ mày."
Mồ hôi trên trán nhỏ xuống ga giường, tôi nén đau, ngẩng đầu nhìn bà ta: "Nếu anh ấy biết tôi làm vậy, anh ấy chỉ có vỗ tay khen hay thôi."
Phương Uyển Dung đánh càng lúc càng mạnh hơn.
"Phải đánh mới nhớ đời, sau này mày lấy chồng rồi rồi sẽ hiểu tất cả những thứ mà tao làm đều là vì tốt cho mày thôi!”
Tôi không ngừng phản kháng, vẫn thao thao bất tuyệt mà nói: "Vì tốt cho tôi à? Nên vì bản thân mà muốn đẩy tôi lên giường của những gã đàn ông hôi thối đó sao? Vì tốt cho tôi, nên đánh tôi đến mức chẳng còn một miếng thịt nào lành lặn à? Tốt với tôi, vì muốn tìm lại cảm giác tồn tại mà mẹ không có được từ những người đàn ông đó trên người tôi..."
Tôi càng nói, bà ta đánh càng mạnh hơn.
Trận này, xem ra là muốn đánh chết tôi rồi.
Tôi sờ vào túi áo, trước khi đi, Thẩm Thuật đã đưa cho tôi một thứ, gọi là nút bấm Bluetooth.
Anh nói, chỉ cần tôi bấm, anh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Không biết qua bao lâu, Phương Uyển Dung mệt rồi, đi ra ngoài nghỉ.
Ga giường đã ướt đẫm mồ hôi, tôi nằm sấp trên giường thở hổn hển.
Vài phút sau, Phương Uyển Dung lại vào, tay còn cầm một cuốn sổ, tim tôi đập thình thịch, bất chấp vết thương trên người, tôi bò qua giật lấy.
"Một cuốn sổ rách, có đáng để mày quan tâm thế không?" Bà ta buông xuôi tất cả, cười điên dại, "Tao đối tốt với mày như thế, mày lại không biết trân trọng, bây giờ tao đổi ý rồi, mấy lão chồng của tao đều bỏ tao mà đi, đều là vì mang theo cái đứa ăn bám như mày, nếu không có mày thi...."
Tôi như phát điên, điên cuồng giật lại cuốn sổ, ôm chặt trong lòng.
Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vết thương trên người càng nặng hơn, rỉ cả máu.
Đau quá.
Sắc mặt Phương Uyển Dung tái nhợt, trán vã mồ hôi lạnh, ngay cả hai mắt cũng đỏ ngầu, nhưng bàn tay đang bóp cổ tôi lại không hề nới lỏng, ngược lại càng siết chặt hơn, khiến tôi ngạt thở.
Có lẽ trong giây phút cận kề với cái chết, bản năng sinh tồn của tôi trỗi dậy, tôi đã bấm nút Bluetooth.
Chưa đầy nửa phút, Thẩm Thuật đã xông vào.
Anh kéo Phương Uyển Dung ra, ôm tôi vào lòng, thân người hoàn toàn bao bọc lấy tôi.
"Đừng sợ, có tôi ở đây rồi."
Sau khi che chắn cho tôi năm phút, tiếng còi cảnh sát vang lên dưới lầu.
Trước khi mất đi ý thức, tôi đã nói với Thẩm Thuật câu cuối cùng: "Mang tôi đi đi... cầu xin anh đó."
12
Sau ngày hôm đó, thế giới của tôi đã có một sự thay đổi rất lớn.
Trong nhà không còn mẹ, không còn cha dượng, căn nhà cũng đã cho người khác thuê, nhưng may mắn là, tôi không còn phải chịu đòn nữa.
Nhưng tôi cảm thấy mình sắp trở thành một cô gái lang thang rồi.
Lúc ra khỏi bệnh viện, thời tiết hai mươi chín độ mà lại có chút se lạnh, một cơn gió thổi qua người tôi dường như muốn rửa sạch tất cả, bụi đất dưới chân bị quét sạch, đôi giày vải cũ kỹ trông lại càng cũ hơn.
Giọng nói của Thẩm Thuật đã vang lên bên tai tôi vô số lần vào những khoảnh khắc như thế này, bao gồm cả lần này cũng vậy.
Anh dúi vào tay tôi một bó hoa thật lớn, rồi cười rạng rỡ nói: "Sao lại không vui thế, xuất viện là chuyện tốt mà, cười lên đi."
Mùi hoa thơm xộc vào mũi, tôi có chút bối rối, chỉ ngẩn người đáp lại: "Cảm ơn."
"Vậy thì, về nhà với tôi nhé."
Thẩm Thuật đưa tay ra, dáng vẻ như một quý ông thực thụ.
Nhà ư?