Chạy Trốn Khỏi Mùa Hè - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối, nhưng cũng không nắm lấy tay anh, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau, như cái đuôi nhỏ của anh vậy.


Mấy ngày nằm viện, Thẩm Thuật luôn ở bên cạnh tôi.


Thật lòng mà nói, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ nhận được sự quan tâm như vậy, những định kiến về anh trong lòng tôi cũng đã bị xóa bỏ trong mấy ngày này.


Tôi nghĩ, Thẩm Thuật sẵn lòng giúp tôi như vậy, chắc chắn không chỉ là nhất thời hứng khởi, ít nhất còn có khả năng, anh cũng là người giống tôi.


Hay nói cách khác, anh từng trải qua những điều giống tôi.


Mãi cho đến trước khi xuống taxi, tôi vẫn nghĩ như vậy.


Tòa biệt thự nhỏ trước mặt, tôi nên miêu tả thế nào đây, nó còn tráng lệ hơn cả những miêu tả về biệt thự mà tôi từng đọc trong sách.


Bước vào bên trong, là chiếc đèn chùm lớn và cầu thang xoắn ốc mà tôi chưa từng dám mơ tới, ngay cả phòng vệ sinh của anh cũng lớn hơn tất cả những căn nhà thuê mà tôi từng ở cộng lại.


Tôi lặng lẽ dập tắt những tưởng tượng mơ hồ trong lòng, một cảm giác khó tả bắt đầu lan ra.


Tôi theo Thẩm Thuật đến một căn phòng có tông chủ đạo là màu hồng, ánh đèn ấm áp, cách bài trí rất ấm cúng.


Anh nói: "Sau này đây sẽ là phòng của em."


"Cảm ơn." Tôi ngẩng cao đầu bước vào, giả vờ như không có cảm xúc gì.


Nhưng thực ra, cảm giác tự ti trong lòng gần như nhấn chìm tôi..


Tôi tự chế giễu mình, khẽ cười.


Bản thân tôi đau khổ, nên cứ nghĩ người giúp mình cũng đau khổ như mình, chuyện đồng cảm này, làm sao có thể thực sự tồn tại được chứ.


Thẩm Thuật không có trải nghiệm giống tôi, đơn thuần chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi.


Tôi ngồi bên giường, không còn là bốn bức tường không có cửa sổ, tối tăm không một tia sáng lọt vào nữa.


Cửa sổ đối diện với khu vườn, có thể nhìn thấy đài phun nước nhỏ, thỉnh thoảng có vài chú chim nhỏ đậu xuống uống nước, đẹp không thể tả được.


Thẩm Thuật không biết đã vào từ lúc nào, anh mỉm cười hỏi: "Thích không?"


"Điều kiện là gì?" Tôi đi thẳng vào vấn đề, "Trên đời này, mọi giấc mơ đẹp đều có điều kiện cả."


Không một ai sẵn lòng đối tốt với người khác vô điều kiện, tình yêu nào cũng có điều kiện.


Anh đã giúp tôi nhiều như vậy, lại còn cho tôi những ám chỉ như vậy.


Dù là bạn gái cũng được, hay là để giết thời gian cũng được, dù sao tôi cũng chỉ là một kẻ tồi tệ, dù sao tôi...


"Vậy em kèm tôi học bài đi."


Giọng nói của Thẩm Thuật cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, thời gian như ngừng lại, tôi không thể tin nổi mà đứng sững sờ ở đó.


"Không có ai sống cùng anh cả, chán chết đi được, tiện thể học hỏi em chút chuyện mới mẻ vậy."


Tôi từ từ ngẩng đầu, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào người anh, như được dát một lớp hy vọng.


Chưa từng có ai nói với tôi rằng, hóa ra để được ở trong một căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp có cửa sổ, lại không cần phải trả giá bằng một sự hy sinh lớn lao.


Ngay hôm nay, ước mơ xa xỉ của tôi dường như đã trở thành sự thật.


13


Nhưng trên thực tế, tôi là người hưởng không.


Điều kiện kèm học bài này đối với tôi chỉ mang tính hình thức, tức là chưa bao giờ thật sự được thực hiện.


Dù sao thì, người trước mặt tôi mỗi tháng có đến hai mươi chín ngày trốn học, thời gian trốn học không ở nhà chơi game thì cũng ở quán bida, thời gian nghỉ ngơi ít ỏi vào buổi tối anh ta cũng dùng để tập gym.


Chỉ có lúc đi học và tan học là anh sẽ đợi tôi đi cùng.


À đúng rồi, còn có một ngày anh sẽ đến lớp ngủ bù, vì vậy hoàn toàn không có cơ hội nào để kèm học cả.


Hôm nay vừa hay là ngày anh ta đến lớp ngủ bù.


Tôi biết ý không làm phiền anh, chỉ lặng lẽ liếc nhìn vào lớp bên cạnh khi đi ngang qua.


Không biết hành động ấy của tôi có quá giống một kẻ thầm thương trộm nhớ không, mà đến tiết học cuối cùng trước giờ tan, tôi đã bị Hứa Tư Điềm kéo người chặn trong phòng học bỏ hoang.


"Tao còn tưởng tình cảm của mày với Thẩm Thuật sâu đậm lắm chứ? Hóa ra anh ta cũng giống Giang Trình, đều chỉ là hứng thú nhất thời thôi, nhìn vết thương trên mặt mày kìa, anh ta đánh chứ gì." Cô ta vừa nói vừa vỗ vỗ vào mặt tôi, giọng đầy khiêu khích.


"Lần trước mày nợ tao một cái tát, lần này nên trả rồi đấy."


Thẩm Thuật nói, tôi không cần phải kìm nén cảm xúc của mình, vì ai cũng có cảm xúc. Đặc biệt là loại người như họ, biểu hiện trực tiếp nhất của việc bộc lộ cảm xúc chính là bạo lực, nếu tôi cứ một mực nhẫn nhịn, thì chẳng khác nào chính là ngầm thừa nhận tôi đáng bị bắt nạt.


Anh còn nói: "Nếu không muốn biến thành một kẻ ngu ngốc chỉ biết chịu đựng, thì hãy đứng lên mà đánh trả lại."


Tôi không biết tại sao anh lại giúp tôi nhiều như vậy, nhưng tôi cảm thấy những gì anh nói là sự thật.


Phương Uyển Dung vì muốn giữ gìn đôi tay trắng trẻo của mình, nên mọi việc nặng nhọc đều giao cho tôi làm, vì vậy sức của tôi không hề yếu.


Hứa Tư Điềm căn bản không đánh lại tôi.


Khi Thẩm Thuật vội vã chạy đến, Hứa Tư Điềm đã đang xin lỗi tôi, tóc tai cô ta cũng rối bù.


Thẩm Thuật dừng bước, nhướn mày, cười nói: "Không tệ, có tiến bộ rồi, đi thôi."


"Mạnh Sơ, em phải tin rằng bản thân em rất lợi hại, bản thân mới là vua của chính mình."


Tôi khẽ gật đầu.


Trước khi rời đi, tôi khẽ nói với Hứa Tư Điềm: "Giang Trình mãi mãi không thể so được với Thẩm Thuật."


Sau khi nói ra câu này, chính tôi cũng có vài phần ngạc nhiên.


Rõ ràng lúc đầu, tôi vẫn xếp anh và Giang Trình vào cùng một loại người mà. Từ khi nào, trong lòng tôi lại không thể dung thứ cho người khác nói xấu anh nhỉ?


Bỏ lỡ nửa tiết, tiết học cuối cùng nhanh chóng kết thúc.


Thẩm Thuật lười biếng tựa vào bức tường ngoài lớp học đợi tôi thu dọn đồ đạc, các bạn học đi qua lén lút bàn tán về anh, nhưng anh vẫn như thường lệ, không coi ai ra gì.


Tay anh tự nhiên đặt lên vai tôi, giọng nói vừa nhẹ vừa nhạt: "Đừng động đậy,không thì trông chẳng giống bạn gái đâu."


"...Em có động đâu."


Tôi và Thẩm Thuật chưa hề ở bên nhau, nhưng anh nói rằng để Giang Trình hoàn toàn từ bỏ, chúng tôi cần giả làm người yêu trước mặt người khác.


Vì vậy hôm nay là thứ sáu, anh đưa tôi đến quán bida.


14


Nghe nói, quán bida này là do bố của Thẩm Thuật mua tặng để lấy lòng anh, mấy gã đô con thường trực ở đây là vệ sĩ của Thẩm Thuật.


Cũng chính vì vậy, càng không ai dám gây sự với Thẩm Thuật.


Giang Trình sau lần đó, không còn gọi Thẩm Thuật là anh nữa, mà gọi thẳng tên.


Hắn cầm cây cơ đứng trước bàn, tôi suýt nữa không nhận ra.


Mái tóc vàng trước đây đã nhuộm đen, cắt thành đầu đinh giống Thẩm Thuật, ba chiếc khuyên tai còn lấp lánh hơn cả của Thẩm Thuật.


Chỉ là khuôn mặt hắn ta vốn không sắc nét như Thẩm Thu, lại hơi tròn, nên kiểu ăn mặc này trên người hắn ta trông chẳng hợp chút nào, cứ như đứa trẻ mặc trộm đồ của người lớn.


Bầu không khí đột nhiên lặng xuống, sau đó vang lên tiếng cười khinh bỉ của Thẩm Thuật.


"Giang Trình, mày muốn bắt chước tao à? Không có gương thì ít nhất cũng có vũng nước tiểu chứ? Đi mà soi lại bản thân đi.”


Đám đàn em bên cạnh Giang Trình cố nhịn cười đến đỏ cả mặt.


Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, liếc tôi một cái rồi cũng nguôi ngoai.


"Thì sao chứ? Anh nghĩ Mạnh Sơ thật sự thích anh à?"


"Ít nhất thì bây giờ cô ấy là bạn gái của tao."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo