Chạy Trốn Khỏi Mùa Hè - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thẩm Thuật nói câu này cực kỳ bình thản, như thể đang nói một chuyện không quan trọng, Giang Trình vốn đã tức giận, lúc này càng trực tiếp gác cây cơ bida lên cổ anh.


Không cần Thẩm Thuật mở lời,bốn gã vệ sĩ kia đã cùng nhau đi về phía này, vây chặt lấy Giang Trình.


Giang Trình nghiến răng, gật đầu đặt cây cơ xuống: "Anh giỏi, có bản lĩnh thì cạnh tranh công bằng, xem Mạnh Sơ sẽ thích ai."


Thẩm Thuật bất lực thở dài, ôm tôi đi ra ngoài.


“Mày tưởng đang chơi đồ hàng chắc? Cạnh tranh công bằng cái gì, cút mẹ mày đi, dù sao bây giờ cô ấy là của tao.


Mục đích của anh là để cho đám côn đồ này biết tôi là người của anh, tránh cho họ sau này lại đến làm phiền tôi.


Mục đích đã đạt được, cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian dây dưa nữa.


15


Tối đó sau khi tắm xong, Thẩm Thuật bước vào phòng tôi, nhét một cái hộp vào tay tôi.


"Đây là gì vậy?"


"Nhìn thì biết liền chứ gì."


Tôi dừng bút, mở hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại, tôi lập tức đẩy trả lại: “Tôi không dùng đâu.”


"Sao lại không dùng, sau này tôi có việc gọi em mà em không có ở đây thì sao?"


"Yên tâm đi, không phải đồ mới đâu, chỉ là điện thoại cũ thôi, em muốn cái mới tôi còn không cho đấy."


"Sẽ ảnh hưởng đến việc học."


"..." Thẩm Thuật sững người một lúc rồi tức quá bật cười, "Không đâu, trong đó có rất nhiều tài liệu học tập, đều miễn phí cả."


Tay tôi âm thầm siết chặt chiếc điện thoại, thu về đặt vào lòng, rồi quay người nhìn vào bài toán khó nghĩ mãi không ra trên bàn: "Thôi được vậy."


"Phản ứng nhạt nhẽo thế, không quan tâm à?" Anh ghé sát lại gần tôi.


Mùi hoa oải hương thoang thoảng bay vào mũi: "Cũng được."


Nếu anh không ở đây, chắc tôi đã lăn một vòng trên giường vì sung sướng rồi.


"Lạnh lùng thế à?"


"Không có."


"Thế này mà là không có à?"


Mùi oải hương càng lúc càng gần, tôi quay đầu lại, môi chạm phải chóp mũi anh.


Ở khoảng cách gần như vậy, mắt tôi dường như tự động mờ đi,  chẳng nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ thấy đôi mắt long lanh sáng ướt.


Trong tim như có tiếng chuông vang lên, âm thanh truyền vào đại não, từng tiếng một.


Thẩm Thuật khẽ bật cười, mũi anh lướt qua môi tôi rồi đi lên.


Tôi hoàn hồn, lùi về sau né tránh.


Một tay anh chống lên bàn học, tay kia chống lên lưng ghế, đuôi tóc còn nhỏ nước, chiếc áo thun trắng lờ mờ hiện ra vóc dáng của anh.


Cứ thế nhìn nhau thật lâu, anh đứng thẳng dậy, quay người nói: "Bây giờ có rảnh không? Kèm anh học đi."


"Được."


Ở nhà Thẩm Thuật một tháng, đây là lần đầu tiên tôi trả "tiền thuê nhà" cho anh.


Phong cách trang trí phòng anh hoàn toàn khác với phòng tôi.


Tông màu xám đen lạnh lẽo, ánh đèn huỳnh quang chiếu lên gò má anh,  khiến anh trông càng lạnh lùng.


Tôi từng ở một căn phòng còn tối hơn thế này, dù phòng của Thẩm Thuật tốt hơn phòng chứa đồ cả vạn lần, nhưng vẫn cảm thấy một căn phòng như vậy không thể khiến người ta yêu thích được.


Tôi đứng bên bàn học, nhìn Thẩm Thuật làm bài tập, từng chữ của anh đều ngay ngắn một cách bất ngờ, có phong cách riêng, như thể đã từng luyện qua.


"Chữ của anh đẹp thật." Miệng tôi tự động thốt ra.


“Còn tôi thì không đẹp à?”


Anh dừng bút, mỉm cười, gương mặt sắc sảo cũng chợt trở nên dịu dàng, tôi bị anh nhìn đến ngại ngùng, bề ngoài vẫn ra vẻ nghiêm túc: "Đừng phân tâm, làm bài cho tốt đi."


"Vâng thưa cô giáo, nghe lời cô hết." Anh giơ tay làm động tác đầu hàng, mặt tôi càng đỏ hơn.


Lúc kèm anh học bài, mặt tôi cứ đỏ bừng suốt, nhưng không phải vì ngại, mà đơn thuần là do tức sôi máu.


Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao tuổi thọ trung bình của giáo viên lại chưa đến sáu mươi tuổi rồi.


Nếu tôi mà có loại học sinh này, chắc tức chết trong vài phút.


Tay tôi đặt trên bàn nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi: "Thẩm Thuật, lớp 11 rồi, định lý Pytago là gì mà anh còn không biết, nh thi đậu cấp ba kiểu gì vậy hả?"


Anh thản nhiên nói: "Không biết nữa, bố tôi quyên góp cho trường một tòa nhà thế rồi tôi được nhận vào học thôi."


Hay lắm.


 Tôi thật sự muốn tát cho anh một cái.


16


Kèm Thẩm Thuật học hai ngày, tôi cảm thấy mình như già đi tám mươi tuổi.


Sáng thứ hai đi học, tôi cố ý dậy sớm không đợi anh, lại bất ngờ gặp Hứa Tư Điềm.


Cô ta vừa thấy tôi, lập tức cúi đầu, rảo bước nhanh hơn.


Mấy đứa du côn hay gái hư kiểu đó, chẳng qua cũng chỉ là muốn dựa vào bạo lực để có được danh tiếng, từ đó xác lập vị trí của mình trong lòng người khác.


Nếu bạn tàn nhẫn hơn hắn, hắn sẽ nhận bạn làm đại ca.


Về đến trường, tôi mới biết tin tôi đánh Hứa Tư Điềm tơi tả trong phòng học bỏ hoang gần như đã lan truyền khắp trường chỉ trong một đêm.


Ánh mắt của các bạn học nhìn tôi lại thay đổi.


Lần này là sợ hãi, là khâm phục, là lấy lòng.


Khâu Dương đưa qua một ly trà sữa: "Chị Sơ, mời chị uống."


Tôi vẫn đẩy lại: "Tôi không uống."


"Vậy có cần em giúp gì không ạ?"


"Xin cậu đừng làm phiền tôi nữa."


Cậu ta cười gượng, đúng lúc đó giọng nói khàn khàn của Hứa Tư Điềm vang lên: "Tao đã nói rồi nó là đồ ích kỷ lạnh lùng, chúng mày còn dám sáp lại, không sợ có ngày kết cục giống tao à?"


Mấy bạn học đang định tiến lại gần liền dừng bước, thản nhiên đi ra khỏi lớp, rồi lập tức túm tụm lại bắt đầu bàn tán.


Khâu Dương mặt mày tái mét rời đi, cuối cùng tôi cũng được yên tĩnh.


Cả một ngày trôi qua, tôi không còn bị bắt nạt hay làm phiền nữa, mãi cho đến tối sau khi tắm xong, tôi nằm trên giường nhìn lên trần nhà màu hồng, vẫn cảm thấy đây như một giấc mơ.


Rốt cuộc đã bao lâu rồi tôi không có những ngày không phải chịu đòn, không phải chịu bắt nạt và sỉ nhục như thế này?


Tôi không nhớ nổi, cũng không muốn nhớ nữa.


Thẩm Thuật gõ cửa phòng tôi, bước vào, đặt một ly sữa nóng lên bàn.


"Mới hâm nóng, hơi khó uống, em giải quyết giúp tôi đi."


Tôi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào ly sữa, luôn cảm thấy không thật.


"Thẩm Thuật, anh véo tôi một cái được không?"


Anh cười, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, rồi dùng đầu ngón tay chọc một cái.


"Mặt em... mềm thật."


"Ồ."


Nóng quá, đây không phải là mơ.


Tôi không nói thêm gì, ngửa đầu uống cạn ly sữa nóng, chẳng thấy mùi vị gì, chỉ cảm thấy thơm.


Thẩm Thuật vẫn đứng trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm.


"Sao anh còn chưa đi?"


"Sáng nay sao em không đợi anh?" Anh nói câu này lúc cúi đầu, cụp mắt, có vẻ hơi tủi thân.


Ánh mắt tôi liếc sang bên cạnh, không dám nhìn anh nữa.


Bất giác có chút chột dạ, nhưng vẫn nói thật: "Hai hôm trước kèm anh học bài mà tức điên, nhìn mặt anh là tôi thấy máu dồn lên rồi."


Anh  im lặng vài giây: "Tôi trông đáng ghét đến vậy à?"


"Không phải ý đó."


"Vậy tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ nhé?"


"Không phải, tối nay anh bị sao vậy? Tự dưng lại nói những lời này."


Thẩm Thuật ngồi xuống mép giường tôi, vẻ mặt có chút căng thẳng.


"Tuy trước đây chưa từng nói, nhưng bây giờ nói cũng không muộn. Sau này lúc đi học và tan học, em có thể đừng đi một mình, phải đợi anh đi cùng được không?"


Tôi định mở miệng hỏi tại sao, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh, tôi đã sững người một lúc lâu rồi nói: "Được."


Mãi đến khi Thẩm Thuật cầm ly đi, tim tôi vẫn đập loạn xạ.


Tôi lấy cuốn sổ màu hồng trong cặp ra, lật trang đầu tiên.


Trên đó viết: “Nếu cậu cũng sợ hãi, hãy cùng tôi trốn đi nhé.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo