Chị Chồng Muốn Chiếm Đoạt Căn Nhà Trong Khu Học Tốt Của Tôi - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

4

 

 

Sáng hôm sau, tôi và Vương Vũ đi thẳng đến công ty môi giới, treo tờ giấy bán nhà ở bên ngoài. 

 

 

Sau đó thu dọn ít đồ đạc, rồi về nhà mẹ tôi đón con, trở lại thành phố A.

 

 

Trên đường, Vương Vũ có gọi thông báo cho mẹ hay chị anh ta hay không, tôi cũng chẳng quan tâm.

 

 

Những ngày tháng tiếp theo cứ êm đềm trôi qua, chẳng có sóng gió nào xuất hiện. 

 

 

Cho đến một ngày, môi giới gọi, có người muốn xem nhà. Tôi đồng ý ngay, dù sao chìa khóa là họ giữ, tôi mặc họ quyết định.  

 

 

Nhưng chưa đầy một tiếng, môi giới lại gọi qua, hỏi nhà tụi tôi sao lại thế này? Chẳng phải muốn bán sao? Tự dưng lại có người ở, còn bảo không bán?

 

 

Tôi vừa sốc vừa giận, gọi ngay cho Vương Vũ.

 

 

Anh ta cũng ngơ ngác, không hề biết chuyện này, bảo sẽ gọi về hỏi. 

 

 

Lát sau, Vương Vũ gọi lại cho tôi, bảo mẹ chồng và chị chồng đang ở đó.

 

 

Tôi tức đến mức bỏ cả công việc đang làm dang dở, chạy ngay về nhà. 

 

 

Khi Vương Vũ về, tôi lạnh mặt hỏi:

 

 

“Chuyện này anh tính sao? Kệ luôn à?”

 

 

Vương Vũ cười khổ: 

 

 

“Anh đâu thể đuổi họ ra…”

 

 

“Chìa khóa là anh đưa mẹ anh?”

 

 

“Hồi trước là chúng ta đưa, em quên rồi sao?”

 

 

Tôi gõ đầu, hình như là có chuyện này thật. Hồi đó, tôi tính để mẹ chồng thỉnh thoảng đến trông nhà giúp. 

 

 

“Em mặc kệ, một là chị anh mua lại căn nhà này, hai là dọn ra ngoài để mình bán.” Tôi bình thản đáp. 

 

 

“Vợ à, hay thôi đi? Dù sao cũng là mẹ với chị anh. Đuổi họ, anh khó xử lắm...  Hay là mình cố gắng kiếm tiền, mua căn khác?”

 

 

Khi nhớ về những tháng ngày sống khổ cực ở kiếp trước, tôi không kìm được khóc lớn:

 

 

“Vương Vũ, em không sống với anh nữa! Anh chẳng bao giờ nghĩ cho em, chỉ lo người nhà anh. Nếu vậy, chúng ta chia đôi tài sản đi, ly hôn, anh về sống với người nhà anh!” 

 

 

Vương Vũ bị tiếng khóc của tôi làm cho bối rối, chẳng thèm suy nghĩ vội vàng ôm tôi dỗ dành.

 

 

Tôi biết tính anh ấy rất tốt, nhưng hơi nhu nhược. Nếu không ép anh, chắc chắn sẽ không giải quyết được chuyện này. 

 

 

Tôi lau nước mắt, nghiêm túc nói: 

 

 

“Vương Vũ, chuyện này anh tự xử lý. Nếu không xử lý được, chúng ta ly hôn, Vi Vi ở với em.” 

 

 

Vương Vũ thấy tôi nghiêm túc, có chút hoảng: 

 

 

“Vợ ơi, đừng mà, đừng ly hôn... anh không muốn...”

 

 

“Vậy anh xử lý chuyện này trước đi. Em với Vi Vi ngủ bên ngoài vài ngày.” Tôi quyết không nhân nhượng.  

 

 

Hôm sau, Vương Vũ xin nghỉ về quê. 

 

 

Cả ngày lòng tôi lo lắng không thôi. 

 

 

Chập tối, mẹ chồng gọi, nói Vương Vũ vào viện. 

 

 

Tôi giật mình: 

 

 

“Sao thế?”

 

 

Bà ta ấp úng, không chịu nói. Tôi cũng không rảnh lo việc khác, mua vé xe về ngay trong đêm đó. 

 

 

Lúc đến bệnh viện, đã sáng hôm sau.

 

 

Vương Vũ ngã đập đầu, sọ não chấn thương nhẹ.  

 

 

Mẹ chồng và chị chồng cúi đầu đứng một góc, không dám thở mạnh. 

 

 

Tôi lờ mờ đoán ra được chút chuyện, nhưng vẫn hỏi Vương Vũ. 

 

 

Anh ta thở dài, tóm tắt mọi chuyện cho tôi nghe.

 

 

Hóa ra hôm qua về nhà. Anh ta khuyên mẹ và chị mình mà họ không chịu dọn. Đã vậy còn mắng anh là đồ vô ơn, có vợ quên mẹ, rồi mắng tôi là thứ đàn bà độc ác.  

 

 

Họ nói những lời rất cay nghiệt, Vương Vũ không chịu được nên kéo bọn họ ra ngoài. 

 

 

Ai ngờ, hai người hợp sức đẩy anh ra.

 

 

Nhưng lúc kéo họ đi Vương Vũ không hề dùng sức, do đó bị bọn họ đẩy ngã xuống cầu thang, bất tỉnh ngay tại chỗ.  

 

 

May chỉ là vỡ sọ nhẹ thôi, không nguy hiểm đến tính mạng. 

 

 

Tôi tức điên, lao tới túm tóc chị chồng, tát vào mặt chị ta vài cái: 

 

 

“Chị khiến em trai mình thế này, hài lòng chưa?”

 

 

Chị chồng thét chói tai.

 

 

Mẹ chồng định xông vào can. 

 

 

Tôi quát lớn: 

 

 

“Bà dám giúp, sau này tôi cũng không phụng dưỡng bà và tôi cũng khiến con trai bà như thế. Bà nhìn đi con gái cưng của bà đi, có nuôi được bà ngày nào không!" 

 

 

Mẹ chồng khựng lại. 

 

 

Tôi cào thêm vài cái vào mặt chị chồng.

 

 

Đây là điều tôi đã muốn làm từ kiếp trước.

 

 

Trút giận xong, tôi chửi: 

 

 

“Chị giả bộ khóc lóc cái gì! Mở miệng thì nói hay lắm, chẳng cần vào nhà tôi ở đâu, chỉ cần có chỗ ở. Tôi với Vương Vũ không kiếm chỗ ở cho chị à? Hay là chị chê nhà mẹ mình nhỏ? Muốn chiếm nhà tôi? Chị có biết nhục không?”

 

 

“Giờ chị còn đẩy Vương Vũ đến ngã cầu thang. May là anh ấy mạng lớn. Nếu có chuyện, chắc chị vui lắm nhỉ? Tôi nói cho chị biết, không có cửa đâu! Mấy cái tâm tư bẩn thỉu của chị, tôi biết hết. Chị định tìm bồ nhí cho Vương Vũ, khiến tụi tôi ly hôn, đúng không?”

 

 

Câu cuối, là tôi lỡ miệng. 

 

 

Thật ra đó là chuyện kiếp trước. 

 

 

Nhưng giờ phút này, mặt chị ta trắng bệch.

 

 

Tôi giật mình, thì ra chị ta đã dự định từ lâu rồi.  

 

 

Đồ đàn bà độc ác!

 

 

Tát xong, tôi cười khẩy nói: 

 

 

“Giờ tôi báo công an! Hai người chiếm nhà tụi tôi không thành, đẩy người ngã cầu thang. Này chắc đi tù được vài năm nhỉ? Tiện thể khỏi nhớ nhung nhà tôi nữa.”

 

 

Mẹ chồng và chị chồng nhìn nhau, sợ đến run cầm cập. 

 

 

Tôi liếc bọn họ, chậm rãi móc điện thoại ra, giả bộ gọi.

 

 

Mẹ chồng lao tới, nắm tay tôi, mỉm cười nói: 

 

 

“Lý Nguyệt, đừng gọi…”

 

 

“Không được. Nhà này chắc chắn sẽ bán. Giờ xảy ra chuyện này ai biết được sau này các người vì căn nhà mà đẩy cả tôi xuống không? Lỡ ác rồi thì ác thêm chút... ”

 

 

Mẹ chồng vội nói: 

 

 

“Không đâu, không đâu! Mẹ và chị sẽ về dọn ngay, dọn liền luôn. Ni Nhi, về thôi... ”

 

 

Tôi giả vờ ngập ngừng:

 

 

“Thật sự dọn?”

 

 

“Thật, dọn ngay lập tức. Con đừng báo công an.”

 

 

Tôi gật đầu: 

 

 

“Về đi, nể các người là mẹ và chị của Vương Vũ, tôi tạm tin lần nữa. Nếu còn gây chuyện, tôi báo thật.”

 

 

Hai người họ mặt xám xịt rời đi. 

 

 

Tôi thở dài, ngồi xuống bên cạnh Vương Vũ, sờ nhẹ vào chỗ đang băng bó: 

 

 

“Đau không?”

 

 

Vương Vũ đỏ mắt, ôm chặt tôi: 

 

 

“Vợ, em là người đầu tiên hỏi anh có đau không.”

 

 

Tôi đau lòng, cũng ôm chặt anh ấy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo