Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12
Tôi muốn hôn anh.
Không vì lý do gì phức tạp.
Chỉ đơn giản là muốn thôi.
Khi xe dừng lại.
Mạnh Quyết tựa tay trái lên bệ cửa sổ đang hé mở.
Ngón tay thon dài, cẳng tay rắn chắc.
Gương mặt quay sang hỏi tôi điều gì đó.
Dưới ánh trăng, bỗng khiến tim tôi đập loạn hai nhịp.
Môi anh mấp máy điều gì đó, nhưng tôi chẳng nghe vào.
Tôi trực tiếp khóa ngồi lên đùi anh.
“Cái tên tóc vàng kia… em, em làm gì vậy?”
Anh kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi đặt tay lên vai anh.
“Môi anh đẹp vậy, không phải để lảm nhảm đâu.”
Tôi nhìn thấy trong mắt anh, màu sáng dần dần chìm xuống thành u tối.
Giọng anh khàn khàn, mang theo chút gợi cảm: “Đừng như vậy, tên tóc vàng đó sẽ thấy mất.”
“Thấy thì thấy thôi.”
Anh bỗng dưng có chút hưng phấn: “Chuyện này không ổn lắm đâu?”
Đúng là rề rà: “Không hôn thì thôi, em tìm người khác…”
Ánh mắt anh lóe lên một tia lạnh lẽo.
Yết hầu anh lăn nhẹ, đảo khách thành chủ.
Anh giữ lấy sau gáy tôi, mạnh mẽ hôn xuống.
Tim tôi đập thình thịch, tưởng chừng như sắp nổ tung.
Lỗ hổng tiếc nuối tám năm trước, trên bậc thềm trường học.
Giờ phút này, đã được lấp đầy.
Quấn quýt, đắm chìm.
Cả hai chúng tôi gần như nghẹt thở mới chịu tách ra.
Tôi chậm rãi leo xuống khỏi người anh.
Còn Mạnh Quyết thì ngả người trên ghế lái, mu bàn tay che trán.
Trông như vừa bị chà đạp đến mức kiệt sức.
Tôi chỉnh lại mái tóc, vỗ vỗ mặt anh: “Anh sao vậy?”
13
Hơi thở anh gấp gáp, đuôi mắt ửng đỏ.
Giọng nói mệt mỏi và vỡ vụn.
“Diệp Thanh Lệ, em khiến anh trở thành một kẻ rất hèn hạ.”
Tôi bật cười: “Vậy thì sao chứ? Có gì không tốt đâu?”
Thật ra, đây chính là kết quả tôi mong muốn.
Nhưng miệng vẫn vỗ về: “Chuyện yêu đương, sao có thể gọi là hèn hạ được?”
Anh bỗng có phần kích động.
“Quan hệ của chúng ta như thế, anh không mất mặt ư?”
À, thì ra anh đang nói đến chuyện “gương vỡ lại lành” đây mà.
Dù sao năm xưa anh từng bị tôi từ chối phũ phàng, giờ lại quay lại bên nhau.
“Ha, anh sĩ diện cũng dữ đấy.”
Không biết câu này chạm vào dây thần kinh nào của anh.
Anh càng kích động hơn: “Sao lại là sĩ diện? Ai rơi vào cảnh này chẳng thấy xấu hổ?”
Tôi nheo mắt, cố nhớ lại chuyện cũ.
Tôi thừa nhận, năm ấy tôi từng rung động.
Thậm chí còn tính đến chuyện yêu sớm.
Nhưng hôm anh tỏ tình, tôi lại chẳng vui chút nào.
Tôi lạnh lùng hỏi anh: “Yêu nhau rồi, có định ngủ với em không?”
Anh hoảng hốt, tai đỏ bừng.
Nhìn quanh rồi lắp bắp: “Chuyện đó… sau này… chắc chắn là có…”
“Đồ lưu manh, chết đi cho khuất mắt tôi!”
Tôi tức điên lên, cầm cặp nện thẳng vào anh.
Quăng hết mọi thứ trên người có thể ném.
Chửi không sót một từ nào tôi biết.
Vì hôm đó, tôi tình cờ đi ngang qua phòng thể chất, nghe được “âm mưu” của Mạnh Quyết:
“Hôm nay Mạnh Quyết định tỏ tình với bạn cùng bàn đấy.”
Tim tôi như lỡ một nhịp.
Ngay giây tiếp theo, lửa giận bốc lên đầu.
“Thằng nhóc đó định khai trai đấy.”
“Lấy bạn cùng bàn làm thử nghiệm, nói là ngực bự, bỏ thì phí.”
Tiếng cười tục tĩu vọng ra.
Tôi như muốn nổ tung.
Lập tức quay lưng đi tố cáo: “Thầy ơi, có bạn hút thuốc trong phòng thể chất.”
Chiều hôm đó, quả nhiên Mạnh Quyết tỏ tình với tôi.
Tim tôi lạnh buốt.
Đến khi khỏi trận cảm nặng.
Trở lại trường, Mạnh Quyết đã biến mất.
Người ta nói anh ra nước ngoài sớm, từ đó bặt vô âm tín.
Mãi đến vài năm trước.
Tôi mới tình cờ phát hiện.
“Mạnh Quyết” trong phòng thể dục kia, là “Diệp Mạnh Quyết” cùng tên mà thôi.
Chỉ là trùng tên, một sự hiểu lầm tai hại.
Giờ tôi nhìn Mạnh Quyết vì một nụ hôn mà sắp tan vỡ trước mắt mình.
Thở dài một hơi: “Vậy anh muốn sao?”
Anh trở mình ngồi dậy, mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm.
“Diệp Thanh Lệ, em không thể chia tay thằng tóc vàng rồi mới tới tìm anh à?”
“Nhà anh không có truyền thống làm kẻ thứ ba đâu.”
“Em không thể bắt nạt người ta như vậy được.”
Tôi ngẩn ra.
Suýt nữa thì bật cười vì tức.
Chỉ vì cái này thôi á?
Anh lại tự làm mình khó chịu đến thế?
Tôi vỗ nhẹ mặt anh:
“Tên tóc vàng đó là em họ em.”
“Em nói rồi mà, em đang độc thân.”
Anh như bị sét đánh, sững sờ không nói nên lời.
Tính quậy phá trong tôi lại nổi lên:
“Vì anh không tin em nên, nào, cởi ra để em bóp thử chút xem.”
Anh lấy một tay che hờ: “Còn đang ở ngoài đường đấy, đừng như vậy…”
“Được thôi, không cho thì thôi, em tìm ngườ—”
“Em muốn, thì anh có cấm đâu.”
…
Cổ họng anh bật ra tiếng thở khàn khàn đầy quyến rũ:
“Ách… nhẹ chút đi…”