Cô gái hư hỏng và chú cún thuần khiết - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

14

 

Trong hội quán.

 

Chu Cẩn Thành cười nói: “Không phải cậu nói dù chết cũng không để cô ta đạt được mục đích sao?”

 

“Sao cậu biết?”

 

“Anh em lớn lên chung một cái quần, cậu nghĩ tôi không hiểu cậu chắc?”

 

Hóa ra anh ta nhìn thấy cả rồi.

 

Ghi chú WeChat ban đầu: Đồ xấu xa

 

Đã đổi.

 

Ghi chú mới: Lệ Lệ bảo bối.

 

Hôm nay tâm trạng Mạnh Quyết tốt thấy rõ.

 

Ngay cả lời châm chọc của Chu Cẩn Thành cũng lười tính toán.

 

“Vì bây giờ tôi danh chính ngôn thuận mà.”

 

“Là tôi hiểu nhầm cô ấy.”

 

Thật phiền, mới xa nhau nửa tiếng mà anh đã thấy nhớ rồi.

 

Đôi mắt hạnh tròn tròn, lúm đồng tiền nhàn nhạt khi cười.

 

Sao lại có người đẹp thế chứ.

 

Ngay cả sợi tóc cũng đúng kiểu anh thích.

 

Chu Cẩn Thành tò mò: “Hiểu nhầm gì?”

 

Khóe môi Mạnh Quyết cong lên: “Tên tóc vàng là em họ cô ấy.”

 

“Trời má, chỉ một thằng em họ mà suýt làm cậu sống dở chết dở.”

 

Đúng lúc đó, bạn gái của một công tử đang xem phim trên điện thoại.

 

Âm thanh khá to:

 

“Bạn trai không ở cạnh thì tôi là người độc thân.”

 

“Không sợ người ngoài đụng người nhà à?”

 

“Dễ mà, nói là em họ hay anh họ gì đó, lừa được tên chó ngốc là xong.”

 

 

Nụ cười trên mặt Mạnh Quyết dần biến mất.

 

Không thể nào…

 

Chẳng lẽ…

 

Anh cũng là tên “chó ngốc” đó?

 

15

 

Chủ nhật, phòng tranh của bạn trai Tô Lạc – Chu Cẩn Thành  – có tổ chức sự kiện.

 

Tôi dẫn theo cậu em họ nhỏ nhắn đi hun đúc nghệ thuật.

 

Mới xem được mười phút.

 

Một chàng trai cao ráo, đẹp trai, có chút ngầu bước vào.

 

Sắc mặt em họ tôi lập tức thay đổi.

 

Vì da trắng nên mí mắt đỏ au càng nổi bật.

 

Nó bĩu môi, sắp khóc đến nơi:

 

“Chị, giúp em một việc.”

 

Tôi nhanh chóng xâu chuỗi mọi chuyện.

 

“Cái anh đẹp trai ngầu ngầu vừa rồi là… người em thích?”

 

Nó gật đầu.

 

“Bên cạnh anh ta còn có một cô nàng tóc uốn sóng quyến rũ, nên em không muốn thua kém đúng không?”

 

Được rồi, em mình thì chỉ có mình mình nuông chiều thôi.

 

“Đi thôi, bạn trai à.”

 

Em họ dẫn tôi, người “bạn gái” này đi khắp phòng tranh để khoe khoang.

 

Anh chàng ngầu lòi kia đã mím môi thành một đường thẳng tắp.

 

Em tôi ôm chặt tôi, kiêu hãnh như một chú nai con ngẩng cao đầu.

 

May mà hôm nay “Vua giấm” không tới.

 

Chứ không thì thể nào cũng giận dỗi với tôi cho xem.

 

Tôi cúi đầu mở điện thoại.

 

Một tin nhắn WeChat từ người có biệt danh “Vua giấm” sáng lên.

 

Vua giấm: “Em đang ở đâu?”

 

Tôi: “Xem triển lãm tranh.”

 

Vua giấm: “Xem với ai?”

 

Tôi: “Em họ.”

 

Đối phương gõ vài chữ, rồi lại dừng, lại tiếp tục.

 

Vua giấm: “Lại em họ? Em nghĩ anh là con chó ngu ngốc chắc?”

 

16

 

Khi Chu Cẩn Thành gửi cho anh một bức tranh đồng cỏ xanh biếc.

 

Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Mãi đến khi anh vội vã lên tầng hai của phòng tranh.

 

Thấy bóng dáng thướt tha quen thuộc ở tầng một.

 

Tên đầu vàng đang ôm eo cô, gặp ai cũng giới thiệu là “bạn gái”.

 

Tim anh đau như bị xé nát.

 

“Đồ kẹo cao su bạc hà chết tiệt kia, thật muốn giết cậu ta.”

 

Chu Cẩn Thành cản lại: “Mạnh Quyết, đừng manh động, nể mặt tôi một chút.”

 

“Yên tâm, tôi sẽ không phá buổi tiệc của cậu.”

 

Mạnh Quyết dập tắt điếu thuốc trên tay.

 

“Có vài chuyện, phải giải quyết cho xong.”

 

Truyền thông đến, Chu Cẩn Thành bận tiếp khách.

 

Mạnh Quyết như cây đứng sừng sững trước mặt em họ tôi.

 

Tên đầu vàng kia lại không có chút khí thế nào?

 

Chỉ nhìn anh chằm chằm, như fan cuồng: “Oa, ngoài đời anh còn đẹp trai hơn nữa!”

 

Mạnh Quyết cạn lời, anh đẹp trai là sự thật, cần cậu ta khen sao?

 

Không xa, chàng trai ngầu ngầu như diều hâu đang nhìn chằm chằm em họ tôi, nắm đấm siết chặt.

 

“Ra ngoài nói chuyện chút nhé?”

 

Đầu vàng gật đầu.

 

Hừ, dễ dụ thật.

 

Cậu em họ vui vẻ đi theo anh vào phòng nghỉ VIP bên trái.

 

Cậu ta muộn màng nhận ra.

 

Sao tự nhiên lại bị sắc đẹp làm mờ mắt thế nhỉ?

 

Anh rể tương lai nhìn cậu bằng ánh mắt như muốn nghiền nát cậu.

 

Mạnh Quyết xắn tay áo sơ mi, để lộ cánh tay săn chắc.

 

Tháo đồng hồ Patek Philippe trên tay, cạch một cái, đặt lên bàn.

 

Em họ nuốt nước bọt: “Anh, anh định đánh người thật hả?”

 

“Tôi cái đầu cậu.” Mạnh Quyết trừng mắt.

 

Em họ nghĩ lại, là “anh rể”: “Đúng, anh không phải anh của em.”

 

Mạnh Quyết cười lạnh: “Hơ, còn biết khiêu khích à?”

 

Vì Diệp Thanh Lệ, anh nhịn.

 

Mạnh Quyết lấy thêm chìa khóa xe Koenigsegg từ túi quần, ném lên bàn.

 

“Tất cả đều là của cậu.”

 

“Cậu muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần tôi có bao nhiêu sẽ cho bấy nhiêu.”

 

Có gì đó sai sai.

 

Ánh mắt em họ đảo một vòng, lập tức hiểu ra.

 
Á à, anh rể tương lai tưởng cậu là tình địch!

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo