Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thậm chí cậu muốn đánh nhau tôi nhường cậu hai quyền cũng được, nhiều hơn thì không nhé, tôi cũng không phải hiền.”
“Tôi chỉ có một yêu cầu, cậu hãy nhường Diệp Thanh Lệ cho tôi.”
Em họ hỏi: “Diệp Thanh Lệ đáng giá vậy sao?”
“Cô ấy xứng đáng với tất cả những gì tôi có.”
Em họ cũng không phải dạng vừa.
“Cái thắt lưng kia trông cũng đắt đấy, tháo ra luôn đi.”
Mạnh Quyết chống nạnh: “Cậu bị biến thái à?”
Nghĩ một lúc: “Được, cho cậu.”
Vừa tháo thắt lưng xong, cánh cửa kho hàng đột ngột bị đá tung.
“Đ** m**, hai người đang làm cái gì đấy?”
Chàng trai ngầu ngầu kia mắt tóe lửa.
Lôi em họ ra.
Đè mạnh lên tường, quay sang Mạnh Quyết: “Đừng động vào người của tôi.”
Mạnh Quyết hơi choáng, suýt chửi thề.
Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ tên đó tưởng anh đang giành đầu vàng với nó sao?
Có khả năng à? “Đồ thần kinh.”
Ba phút sau.
Môi em họ sưng đỏ, cổ áo của chàng trai ngầu bị kéo xộc xệch.
Mạnh Quyết bất đắc dĩ phải xem trọn màn kịch, suýt vỡ tim.
Cửa lại mở.
“Mẹ nó, các người làm cái gì thế hả?”
Chu Cẩn Thành chửi um sùm bước vào.
“Mạnh Quyết, cậu…”
Mạnh Quyết lạnh lùng liếc một cái, Chu Cẩn Thành nuốt lời định nói vào bụng.
Anh ta nhặt cái thắt lưng trên bàn đưa lại cho Mạnh Quyết.
“Đây là chỗ của tôi, mấy người… ê, đeo vào mau.”
“Diệp Thanh Lệ sắp tới rồi đó.”
Không kịp nữa rồi.
Cô đã tới.
Cửa lại bật mở.
Tô Lạc hét toáng: “A! Mấy người… vô liêm sỉ quá!”
17
Tôi đi theo sau Tô Lạc: “Có chuyện gì vậy?”
Aiz, cái này… sao mà miêu tả cho đúng đây?
Em họ tôi dựa vào tường, môi sưng đỏ, đuôi mắt ngân ngấn nước, muốn rơi mà chưa rơi.
Chàng trai ngầu đứng đó với cổ áo xộc xệch, mặt mày âm trầm, khóe môi rách một đường.
Còn Mạnh Quyết, cũng đứng đó, sắc mặt không khác gì.
Nhưng trên quần anh lại không có thắt lưng?
Chu Cẩn Thành thì đang… cầm thắt lưng của Mạnh Quyết?
Cái này mà không gây hiểu lầm mới là lạ đấy!
Nhưng việc chính quan trọng hơn.
Tôi che điện thoại, ngoắc em họ: “Lại đây.”
Mạnh Quyết đột nhiên sụp đổ, gần như nghẹn ngào nói với tôi: “Cậu ta đã thành ra thế này rồi, em còn chọn cậu ta?”
Chàng trai ngầu lòi cũng nhìn bóng lưng em họ tôi với ánh mắt đau lòng, gần như muốn đục thủng một cái lỗ.
“Em trai, dì cả gọi không được, mau nghe máy đi.”
Ba người đàn ông trong phòng nghỉ đồng thanh: “Là em ruột á?”
Tô Lạc hừ lạnh: “Chứ không lẽ tình địch?”
Tôi nhìn họ nghi hoặc: “Có ai giải thích cho tôi, rốt cuộc các người đang làm gì không?”
Mạnh Quyết đã đeo lại thắt lưng.
Từ cún con tuyệt vọng biến lại thành tinh anh xã hội.
Anh hắng giọng trước: “Anh vào đây nghỉ ngơi.”
Em họ vừa nghe điện thoại xong: “Nghỉ ngơi +1.”
Chàng trai ngầu lòi gãi mũi: “Tôi đi ngang qua.”
Chu Cẩn Thành dè dặt nhìn Tô Lạc: “Đi ngang qua +1.”
18
Mạnh Quyết ngồi trên ghế cao.
Liếc mắt nhìn Chu Cẩn Thành vừa đến.
“Dễ dỗ thế à?”
Chu Cẩn Thành hắng giọng: “Là Tô Lạc dỗ tôi, cậu tưởng tôi dễ bị phụ nữ điều khiển như cậu chắc.”
Đúng lúc điện thoại anh ta sáng lên.
Anh ta nhấn nghe cuộc gọi thoại.
“Chu Cẩn Thành , lần sau đừng vừa khóc vừa xin lỗi em, không là mẹ em lại tưởng em bắt nạt anh…”
Chu Cẩn Thành có chút xấu hổ cất điện thoại.
Mạnh Quyết khinh thường: “Hừ, đầu óc toàn yêu đương.”
Vẫn là Diệp Thanh Lệ tốt.
“Cô ấy không nỡ để tôi chịu uất ức.”
Anh nhấp một ngụm trà.
Trong đầu lại vô thức hiện ra cảnh vừa rồi.
Lúc nãy, Diệp Thanh Lệ gọi riêng anh lại.
Anh tưởng cô sẽ mắng mình.
Nhưng không.
Cô chỉ đẩy anh ngồi xuống sofa.
Vỗ nhẹ lên mặt anh, ngưa ngứa.
“Ngốc.”
Ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào thắt lưng anh:
“Từ nay chỗ này ngoài anh ra, chỉ có em được tháo, hiểu chưa?”
Tim anh như bị bỏng.
Cái tính chiếm hữu chết tiệt này…
Nhưng anh thích.
Cạch, tiếng đặt ly trà lên bàn kéo anh khỏi suy nghĩ.
Chu Cẩn Thành cạn lời: “Sao cậu uống trà mà mặt đỏ thế?”
“Chậc, đầu óc yêu đương.”
Mạnh Quyết không tranh cãi, tâm trạng tốt: “Cậu đang ghen tỵ với tôi đấy.”
Chu Cẩn Thành không phục:
“Tôi ghen với cậu cái gì?”
“Tôi với Tô Lạc công khai trên mạng xã hội rồi, cậu có gì?”
“Tôi với Tô Lạc sắp có giấy đăng ký kết hôn, cậu có gì?”
“Hôm nay đầu vàng là em họ thật, nhưng ai biết ngày mai có em họ giả nào nữa không?”
Một công tử nhà giàu không hiểu gì.
Lại gần hỏi: “‘Em họ’ là biệt danh của tình địch à? Hỏi chút cho rõ.”
“Cút.”
Mạnh Quyết rút thuốc châm lửa.
Rít mạnh vài hơi.
Thứ anh nhả ra là khói thuốc.
Còn thứ ám ảnh không tan là cảm giác bất an.
Chu Cẩn Thành đúng là tên mỏ quạ, nhưng thỉnh thoảng cũng sáng suốt.
Sao anh lại quên mất cái tên giám đốc thiết kế đó chứ.
Thật là phiền chết đi được.