Cô gái hư hỏng và chú cún thuần khiết - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

19

 

Tôi cứ nghĩ chúng tôi đã ở bên nhau rồi.

 

Nhưng Mạnh Quyết lại cho là chưa.

 

Anh nói, cần một nghi thức.

 

Khăng khăng mời cả một nhóm người lên khu nghỉ dưỡng trên đỉnh núi.

 

Anh mời Chu Cẩn Thành , Tô Lạc, em họ tôi, chàng trai ngầu lòi – mấy người này thì không lạ gì.

 

Nhưng còn mời cả giám đốc thiết kế nữa.

 

Hình như  tôi với anh ta đâu có thân? Chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi mà.

 

“Có cần thiết phải mời người ta đến xem anh tỏ tình không?”

 

Mạnh Quyết gật đầu: “Nhất thiết.”

 

Tối hôm đó.

 

Pháo hoa khổng lồ, đắt đỏ nổ tung trên bầu trời.

 

Những đợt sóng pháo hoa nối tiếp nhau gần như chiếu sáng cả thành phố.

 

Không thể không thừa nhận.

 

Con người có hư vinh là bản năng.

 

Đặc biệt là khi có một chú cún con vừa đẹp trai vừa chân thành đứng trước mặt bạn.

 

Sao có thể không rung động cho được?

 

“Diệp Thanh Lệ, anh thật sự rất thích em, em có thể làm bạn gái anh không?”

 

Mùa hè năm ấy, Mạnh Quyết cũng hỏi tôi đúng câu này.

 

Giây phút này, giống như một ký ức đã từng tan vỡ, không thể quên.

 

Bỗng xuyên qua thời gian quay lại trong tay tôi.

 

Quá đỗi quý giá.

 

Không chỉ là tình yêu.

 

Mà còn là thanh xuân của tôi.

 

Con gái, phải yêu bản thân trước, rồi mới yêu người khác.

 

Lần này, câu trả lời của tôi là:

 

“Mạnh Quyết, xin lỗi anh.”

 

20

 

Sắc mặt Mạnh Quyết gần như đen kịt.

 

Tôi nắm lấy tay anh.

 

“Em muốn nói lời xin lỗi với Mạnh Quyết của tám năm trước.”

 

“Nhưng em cũng muốn nói với Mạnh Quyết của tám năm sau…”

 

Tôi ôm lấy cổ anh.

 

Nhìn thẳng vào mắt anh mà nói: “Mạnh Quyết, em thích anh, từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy.”

 

Bùm một tiếng.

 

Pháo hoa rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt Mạnh Quyết, sáng lấp lánh.

 

“Mạnh Quyết, còn anh thì sao?”

 

Dù tôi biết câu trả lời, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra.

 

“Diệp Thanh Lệ, anh yêu em.”

 

“Anh biết, em thích anh không bằng anh thích em. Nhưng không sao, anh sẽ chờ.”

 

Anh đưa cho tôi một xấp tài liệu dày.

 

“Chỉ cần em ký nhận, tất cả tài sản đứng tên anh đều là của em.”

 

“Anh điên à? Có phải kết hôn đâu.”

 

Anh vùi đầu vào cổ tôi.

 

Trên da cảm nhận rõ từng giọt nước mắt lạnh lẽo.

 

“Tất cả của anh đều là của em, như vậy em sẽ không dễ dàng bỏ rơi anh.”

 

Anh ngẩng đầu, mắt vẫn đỏ hoe.

 

“Hôm nay pháo hoa có đẹp hơn pháo hoa của tên giám đốc thiết kế công ty em không?”

 

Tôi thuận miệng đáp: “Ừm.”

 

Mắt mày anh cong cong cười rạng rỡ.

 

Sau đó, anh cẩn thận hỏi: “Chúng ta có thể chụp ảnh đăng lên mạng xã hội công khai không?”

 

Trong giọng nói còn mang theo chút ấm ức: “Tại sao Chu Cẩn Thành được mà anh thì không?”

 

Ha, đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên chưa lớn.

 

Thôi vậy, hôm nay tôi chiều anh một chút.

 

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng, Mạnh Quyết lúc này đang hạnh phúc đến cực điểm.

 

Nhưng anh lại được đà lấn tới.

 

“Anh có thể đòi thêm một chút nữa không?”

 

Tôi gật đầu.

 

“Gọi anh là ‘chồng’ được không?”

 

“Chồng ơi~”

 

Mắt mày anh lại cong cong cười như trẻ con.

 

“Còn có thể…”

 

Tôi đã sớm nhìn thấu anh:

 

“Cho phép anh ra ngoài khoe khoang, nhưng tối đa năm phút.”

 

21

 

Mạnh Quyết rất hào phóng,

 

Mọi người chơi rất vui.

 

Các cô gái thì ngâm suối nước nóng bên ngoài.

 

Còn đám đàn ông thì uống rượu trong phòng riêng.

 

Mạnh Quyết lúc này vô cùng đắc ý.

 

“Này, tôi đăng ảnh rồi đó, mấy người xem chưa?”

 

Chu Cẩn Thành cười nhẹ: “Lượt thích có bằng lúc tôi đăng đâu.”

 

Đám công tử nhà giàu khác không hiểu gì.

 

Ủa, cái này cũng phải so à?

 

Bề ngoài Mạnh Quyết tỏ ra không quan tâm, nhưng lại lén nhắn WeChat hỏi Diệp Thanh Lệ: “Em có thích bài đăng nào được nhiều like không? Em thích bao nhiêu lượt like?”

 

Lệ Lệ bảo bối: “Thần kinh, đừng làm trò nữa.”

 

Lúc này Mạnh Quyết mới chịu cất điện thoại: “Hừ, trẻ con, tôi mới không thèm quan tâm đâu.”

 

Mọi người thi nhau chúc mừng.

 

Nào là trai tài gái sắc, nào là Mạnh Quyết giỏi yêu đương, khen đủ kiểu.

 

Mạnh Quyết rất hưởng thụ.

 

Chỉ có vị giám đốc thiết kế ngồi một góc là không nói gì.

 

Hừ, chắc là đau lòng, ghen tị chứ còn gì.

 

Có người hỏi: “Anh Mạnh, ai theo đuổi ai trước vậy?”

 

 

Mạnh Quyết miễn cưỡng mở miệng: “Bạn gái tôi thích tôi lắm.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo