Crush Nghe Được Tiếng Lòng Tôi! - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cô ấy im lặng vài giây, rồi vươn tay nắm lấy ngón tay đang lạnh ngắt của tôi.


“Không giống nhau.”


“Cậu không giống với những người cố ý quấy rối đó.”


Ngón tay cái của cô ấy khẽ vuốt lên vết hằn đỏ trong lòng bàn tay tôi.


Là dấu vết để lại khi tôi tự siết tay mình quá chặt.


“Từ lần đầu tiên cậu đã bắt đầu né tránh rồi. Cậu chưa từng chủ động đến gần anh ta, cậu đã cố lùi lại hết sức rồi.”


Cô ấy đột nhiên mỉm cười, hai mắt trông có vẻ long lanh ươn ướt.


Tôi cắn môi, và nước mắt lại trào ra một lần nữa.


“Nhưng anh ấy vẫn cảm thấy... khó chịu.”


Chu Chiêu Hòa đứng dậy rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi.


Cô ấy vỗ vỗ sau lưng tôi: “Đừng dằn vặt bản thân nữa. Anh ta muốn khoảng cách thì chúng ta sẽ cho.”


“Nhưng đừng vì vậy mà nghĩ mình không tốt... Cậu đã ngoan lắm rồi.”


Tôi hít mũi một cái.


Đột nhiên cảm thấy trong lòng cũng không còn ngột ngạt đến thế nữa.


5


Tôi bắt đầu cố gắng hết sức để tránh mặt Trần Thâm.


Nhưng mỗi khi gặp anh ở nhà ăn, tôi vẫn sẽ vô thức dựng tai lên nghe xem anh đang nói gì với người trong hội sinh viên.


Chỉ khi giọng nói ấy không còn lọt vào tai nữa thì tôi mới chậm rãi đứng dậy, làm như không có chuyện gì xảy ra.


Môn chuyên ngành cũng chọn vào các buổi sáng sớm ít người.


Chỉ cần không gặp anh, tôi sẽ thấy dễ thở hơn một chút.


6


Chiều nay không có tiết nên tôi mang bản thảo đã sửa xong đến tìm chị Kiều Miên.


Cửa phòng vẽ đang khép hờ, bên trong vang lên giọng chị ấy.


Và cả… giọng của Trần Thâm.


Tôi chợt sững người, theo bản năng liền muốn quay lưng bỏ đi.


Nhưng bản thảo vẫn cầm trong tay, tôi biết mình không thể trốn được.


Tôi hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.


Họ đang đứng trước giá vẽ nói chuyện, Trần Thâm quay lưng lại với tôi, trên tay anh đang cầm một cây bút chì.


Nghe thấy tiếng động, người nọ liền quay đầu lại.


Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tôi thấy rõ bàn tay anh đang siết bút khẽ run lên.


“Nguyễn Tuy?”


Chị Kiều Miên nhìn thấy tôi thì hai mắt liền sáng rực lên.


“Đến rồi hả? Giúp chị xem bố cục này có bị chật quá không.”


Tôi không nhìn bức vẽ, và cũng không nhìn Trần Thâm.


Mà chỉ lặng lẽ bước tới rồi đưa bản thảo đã chỉnh xong cho đàn chị.


“Đàn chị, em sửa xong rồi.”


Người nọ cầm lấy bản thảo, lật xem vài trang rồi cười và vỗ vai tôi:


“Vẫn là em hiểu chị nhất.”


Sau đó người nọ còn thao thao nói chuyện, nhưng tôi chỉ “ừm” cho có lệ.


Thế nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà lén lút liếc sang một bên.


Trần Thâm vẫn chưa đi.


Anh đứng tại chỗ, đầu ngón tay không ngừng vuốt lên thân bút chì.


Hôm nay anh mặc áo phông trắng, cổ áo hơi rộng, thấp thoáng để lộ ra xương quai xanh.


Nếu là trước kia thì trong lòng tôi đã lẩm bẩm vài câu.


Nhưng giờ đây trong đầu tôi lại lặng ngắt như tờ.


Không còn bất cứ suy nghĩ nào nữa.


“À đúng rồi.”


Đàn chị như vừa chợt nhớ ra điều gì đó: “Tuần sau có buổi diễn tập cho hoạt động, em giúp chị đến hiện trường giám sát nhé?”


Đó là hoạt động liên kết giữa hai trường.


Trần Thâm chắc chắn cũng sẽ có mặt.


Nên tôi lập tức nói: “Chị học, ngày đó em có tiết thực hành rồi.”


Người nọ chỉ “ồ” một tiếng và cũng không nghi ngờ gì.


“Vậy thôi, để chị nhờ người khác vậy.”


Tay tôi thả lỏng khỏi vạt áo, và trong lòng cũng dâng lên chút buồn bực.


7


Khi ngẩng đầu lên, tôi vừa hay bắt gặp ánh mắt của Trần Thâm.


Trong mắt anh không có biểu cảm rõ ràng, nhưng tôi không dám nhìn lâu, liền vội vàng dời tầm mắt.


"Đàn chị, nếu không còn gì nữa thì em xin phép đi trước nhé."


Tôi gần như chạy trốn khỏi phòng vẽ, chỉ khi đứng dưới tán cây ngô đồng ngoài sân trường thì tôi mới dám hít sâu một hơi.


Làn gió thổi qua cuốn theo một chiếc lá khô rơi xuống ngay bên chân.


Tôi ngồi xổm xuống và đưa tay nhặt lấy chiếc lá. Ngay khi ngón tay tôi vừa chạm vào mép lá thì sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.


Người nọ không tiến lại gần mà đứng dừng cách tôi ba bước.


Giọng anh nhẹ như gió lướt qua kẽ lá:


"Tiết thực hành của em… là vào chiều thứ Hai."


Bàn tay đang nhặt lá của tôi bỗng nhiên khựng lại.


Buổi diễn tập tuần sau diễn ra vào thứ Tư.


Anh biết tôi đang nói dối.


Có gì đó vừa lặng lẽ chạm vào đáy tim khiến tôi thấy nhói lên.


Tôi đứng dậy, nhưng cũng không quay đầu lại: "Anh nhớ nhầm rồi."


Nói xong, tôi liền sải bước bỏ đi, trong lòng mang theo một chút giận dỗi.


Phía sau không còn tiếng động.


Đợi khi đi đến đến góc rẽ của tòa nhà học, tôi không kìm được liền quay đầu nhìn lại.


Trần Thâm vẫn đứng dưới gốc cây ngô đồng, không biết từ bao giờ mà tay anh đã cầm theo chiếc lá khô.


Anh đang siết nó trong tay rồi nhẹ nhàng vò nát.


Từng mảnh lá vụn theo gió rơi xuống đất.


Tôi ôm cuốn sách vẽ vừa mượn từ thư viện đứng dưới mái hiên trước tòa nhà dạy học.


Buổi sáng trời vẫn nắng đẹp, vậy mà giờ mưa đã đổ xuống ào ạt như trút.


Chu Chiêu Hòa bị câu lạc bộ giữ lại, cô ấy nói sẽ đến muộn một lúc.


Cơn mưa không có dấu hiệu ngớt mà ngược lại ngày càng lớn. Thi thoảng có vài sinh viên vội vàng chạy ngang qua, gió quất hạt mưa tạt cả lên mu bàn tay tôi.


Tôi đang đắn đo xem có nên liều mình đội mưa về ký túc xá không thì…


Một chiếc ô đen bất ngờ che lên đỉnh đầu tôi.


Tôi ngẩng phắt đầu lên.


Trần Thâm đang đứng bên cạnh, một bên vai anh lúc này đã bị ướt sũng.


Anh nắm chặt cán ô, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch vì siết quá chặt.


"Không mang ô à?"


Giọng anh trầm hơn thường ngày một chút, hoà vào tiếng mưa nghe như xa như gần.


【Sao lại là anh ấy nữa…】


Tôi lùi về sau nửa bước, định ra khỏi phạm vi chiếc ô.


Nhưng anh lại nhẹ nhàng đẩy ô về phía tôi, một lần nữa bao trùm lấy tôi dưới bóng che.


“Mưa lớn quá.”


Giọng anh vẫn bình thản, nhưng ánh mắt thì lại có hơi né tránh.


“Tôi đưa em về.”


【Anh ấy…】


Ngay khi suy nghĩ vừa nảy ra, trong đầu tôi liền mạnh mẽ bóp nát nó.


【Không được nghĩ nữa. Anh ấy sẽ nghe thấy mất.】


"Không cần đâu, cảm ơn đàn anh."


Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày ướt sũng của mình.


"Em đợi thêm một lát là được rồi."


Anh không đáp, chỉ nhẹ nhàng nghiêng ô che về phía tôi nhiều hơn.


Mưa đã bị ngăn lại gần hết, trong không gian chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ của cả hai.


Sự im lặng bất ngờ ập đến, ngột ngạt như nước tràn vào phổi.


Tôi nắm chặt cuốn sách vẽ và cố tìm thứ gì đó để nói, nhưng đầu óc lúc này lại trống rỗng hoàn toàn.


Phải đến lúc này tôi mới nhận ra…


Thì ra chỉ cần đứng dưới cùng một mái hiên với anh, dù chỉ cách nhau chưa đến nửa mét, nhưng cũng đã đủ khiến tôi hoảng hốt đến mức không biết phải làm gì.


"Những lời hôm đó… là do tôi đã nói năng thiếu suy nghĩ."


Trần Thâm bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu nhẹ bẫng như mưa rơi trên mặt nước, nhưng lại tạo nên những gợn sóng trong lòng tôi.


Tôi khẽ ngước lên nhìn anh.


【Anh ấy đang xin lỗi tôi sao?】


Cổ họng tôi lập tức nghẹn lại làm cho tôi nhất thời không thể thốt thành lời.


Tôi sợ chỉ cần mình mở miệng thì tất cả nghi ngờ trong lòng sẽ lập tức vỡ òa ra.


"Em…"


Tôi nhìn xuống vũng nước dưới chân: "Đàn anh không sai."


Là những suy nghĩ không thể giấu trong lòng em… đã khiến anh thấy phiền.


Nhưng câu nói đó tôi không đủ can đảm để nói ra.


Trần Thâm im lặng giây lát rồi nói tiếp:


“Hôm đó ở hành lang… là lần đầu tiên tôi gặp chuyện như vậy, tôi thật sự không biết nên phản ứng thế nào, cho nên đã nói hơi nặng lời.”


Gió lùa vào tai tôi đem đến cảm giác buốt nhẹ.


Bóng Trần Thâm trên nền gạch hơi nghiêng về phía tôi, như thể là đang cúi người.


“Tôi đã không nghĩ đến cảm nhận của em, và còn bảo em tránh xa tôi ra… thật sự là tôi quá khắc nghiệt.”


“Ngay sau khi nói xong tôi lập tức cảm thấy hối hận.”


Cuối cùng, anh cũng chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt anh rơi vào tôi như một lời thú tội.


"Nguyễn Tuy, tôi xin lỗi."


Ba chữ rất nhẹ, nhưng lại như dội vang trong lòng.


Tôi cảm nhận được ánh mắt anh đang đặt trên đỉnh đầu mình.


Tôi cúi đầu thật sâu.


"Không phải đâu. Là em đã vượt quá giới hạn, để anh phải đối mặt với những điều anh không mong muốn."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo