Crush Nghe Được Tiếng Lòng Tôi! - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi nhớ lại những dòng suy nghĩ ngày đó của mình, hai má liền bất giác trở nên nóng bừng.


Trần Thâm bước lại gần một chút, chiếc ô cũng theo đó hạ thấp xuống.


“Không cần phải cố tình tránh mặt tôi nữa đâu. Chúng ta có thể là bạn, đúng không?”


【Không cần tránh mặt sao?】


【Lỡ em lại không kiểm soát được thì sao?】


【Anh thật sự… sẽ không thấy phiền sao?】


Từng dòng suy nghĩ xô đẩy nhau ùa ra.


Ngay cả những lời không dám nói thành tiếng ấy chắc anh cũng nghe thấy rồi.


Và anh đã trả lời tôi.


"Không sao."


Tôi sững sờ nhìn vào mắt anh.


“Dù có nghe thấy cũng không sao cả. Chỉ là… em nên kiềm chế một chút.”


"Hoặc là, nghĩ ở những nơi mà tôi không thể nghe thấy."


Trần Thâm nói như thể đã hiểu hết tất cả giằng xé và bất an trong lòng tôi.


Không cho tôi cơ hội trốn tránh thêm nữa.


"Đi thôi, để tôi đưa em về."


8


Lời xin lỗi của Trần Thâm như một cơn gió ấm áp thổi dịu mối quan hệ vốn đầy căng thẳng giữa chúng tôi.


Không còn quá gần, cũng không quá xa.


Bản vẽ cho sân khấu hoạt động mà đàn chị giao đã bước vào giai đoạn hoàn thiện.


Tôi đến phòng vẽ thường xuyên hơn.


Thỉnh thoảng Trần Thâm cũng có mặt, đa phần là để xác nhận tiến độ với chị ấy.


Tôi thường nằm sấp trước giá vẽ để tô màu, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên là có thể thấy anh đang đứng bên cửa sổ gọi điện.


Trước đây tôi luôn không kiềm được mà phác họa từng đường nét của anh trong lòng.


Giờ đây, tôi chỉ dám nhìn lướt qua một chút.


Vì sợ rằng nếu nhìn lâu hơn nữa thì sẽ lại vượt quá ranh giới.


【Bây giờ như thế này… đã là tốt lắm rồi.】


【Đừng vượt giới hạn nữa.】


Tôi luôn lặp đi lặp lại điều đó với bản thân như một lời nhắc nhở.


Gần đây đàn chị có thêm một người hỗ trợ tên là Thẩm Yến Chi, người nọ là cựu trưởng ban văn nghệ.


Nghe nói anh ấy vừa từ chương trình trao đổi nước ngoài trở về, vừa hay đúng lúc để giúp chị ấy chuẩn bị hoạt động.


Lần đầu tiên gặp anh ấy ở phòng vẽ, người nọ đã đứng trước giá vẽ của tôi rất lâu.


Dưới sự góp ý của đối phương, tôi ngoan ngoãn thay đổi tông màu, và hiển nhiên hiệu quả rõ rệt đến mức ngay cả tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên.


【Thật sự rất đỉnh.】


【Mà tính cách cũng tốt nữa…】


Anh ấy không ở lại lâu, chỉ giúp đàn chị chỉnh sổ tay hoạt động, rồi đưa cho tôi một cuốn sketchbook nhỏ, bảo là tìm được ở chợ đồ cũ.


“Anh ấy thật sự… rất giỏi.”


Buổi tối hôm đó, tôi và Chu Chiêu Hòa cùng đi bộ quanh sân thể dục.


9


Tôi đá nhẹ một viên sỏi dưới chân và lẩm bẩm với Chu Chiêu Hòa về Thẩm Yến Chi.


Cô ấy khoác tay tôi gật gù phụ họa:


“Tớ cũng từng nghe nói về anh ấy. Ngay cả người chẳng hiểu gì như tớ mà nhìn tranh của anh ấy còn phải ồ lên cơ mà.”


“Quan trọng là… anh ấy không hề ra vẻ tiền bối mà luôn rất tôn trọng người khác.”


Tôi vội vàng gật đầu theo.


“Anh ấy giúp tớ sửa tranh, không bao giờ nói kiểu ‘phải làm thế này’, mà luôn là ‘em có thể thử thế này xem sao’.”


Câu nói khiến Chu Chiêu Hòa bật cười, cô ấy đưa tay véo má tôi:


“Xem cậu kìa, mặt mày sáng rỡ lên rồi. Nhưng mà thật đấy, người như thế ai mà không khen cho được.”


Tôi cũng không nhịn được cười liền vỗ đùi phụ họa, và giọng điệu cũng hơi cao lên vài phần:


“Anh ấy đúng kiểu hình mẫu của ‘tiền bối lý tưởng’. Vừa giỏi chuyên môn, tính tình lại tốt, biết quan tâm người khác nữa. Làm việc cùng anh ấy cảm thấy rất thoải mái.”


Vừa dứt lời thì bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng "bịch".


Cả hai đồng loạt quay đầu lại.


Trần Thâm đang đứng bên sân bóng rổ, khuỷu tay anh còn đang kẹp lấy một quả bóng.


Áo thể thao dính đầy mồ hôi, cổ áo thì ướt đẫm. Đèn đường vừa bật sáng, bóng anh đổ dài xuống mặt đất trông lúc rõ lúc mờ dưới ánh đèn.


Anh đang nhìn về phía chúng tôi.


Rõ ràng là đã nghe thấy những lời ban nãy.


Gò má tôi liền trở nên nóng bừng. Cảm giác xấu hổ còn chưa kịp tản đi thì đã bị lớp bối rối mới chồng lên, và nụ cười trên môi cũng cứng lại.


Chu Chiêu Hòa ho nhẹ một tiếng, rồi khẽ kéo vạt áo tôi: “Đi chứ?”


Tôi liền gật đầu theo phản xạ.


Lúc đi ngang qua Trần Thâm, tôi lập tức cúi đầu thật nhanh.


Chỉ đến khi đi được một đoạn khá xa thì tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.


Đến khi quay đầu lại nhìn thì thấy Trần Thâm đã ném quả bóng trở lại sân, bóng lưng anh dưới ánh đèn hoàng hôn trông như có phủ thêm một tầng nặng nề.


Biểu ngữ triển lãm liên trường được treo trang trọng ở chính giữa khán phòng.


Chị Kiều Miên đang đứng tại quầy lễ tân đón khách, Thẩm Yến Chi thì bận điều chỉnh thiết bị chiếu.


Đột nhiên vai tôi bị ai đó chạm nhẹ.


Trần Thâm đứng đó, mặc một bộ vest đen, cà vạt thắt gọn gàng. Trên tay anh là bảng quy trình hoạt động, có lẽ là anh vừa đi ra từ hậu trường.


“Hiệu ứng của bức tranh nền rất tốt.”


Tôi thoáng khựng lại, rồi dịch người sang bên, cố tạo một khoảng cách nửa bước.


“Cảm ơn đàn anh.”


Anh không nói thêm gì, chỉ cúi đầu lật vài trang trong bảng quy trình.


Đúng lúc đó, Thẩm Yến Chi bước đến và đưa cho tôi một chai nước ấm.


“Vừa nãy thấy em đứng yên mãi, có phải thấy hơi ngột ngạt không?”


Giọng anh ấy hạ xuống rất thấp: “Hậu trường có quạt dự phòng, nếu thấy nóng thì vào đó một chút.”


Tôi nhận lấy chai nước: "Cảm ơn anh Thẩm."


Định mở nắp chai nhưng nắp quá chặt, tôi xoay hai lần vẫn không ra.


Vừa định quay sang nhờ Chu Chiêu Hòa thì cổ tay tôi đột nhiên bị ai đó nhẹ nhàng đỡ lấy.


Đầu ngón tay Trần Thâm lót bên dưới tay tôi, chỉ cần một chút lực đã vặn mở nắp chai.


【Anh ấy...】


Tôi vội vàng nhận lấy chai nước rồi cúi đầu lí nhí nói: “Cảm ơn đàn anh.”


Sau đó anh ấy cũng không nói gì thêm, mà chỉ lặng lẽ quay lưng bước về phía hậu trường.


Thẩm Yến Chi nhìn theo bóng người nọ, rồi quay lại hỏi tôi:


“Hội trưởng Trần… thích em à?”


“Hả?”


Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy và nhất thời không kịp phản ứng.


Anh ấy chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.


Hoạt động diễn ra được một nửa, các vị khách mời bắt đầu phát biểu.


Tôi đứng ở một góc nhìn Trần Thâm bước lên bục.


Lưng anh thẳng tắp, dáng đứng vững vàng.


【… Cũng khá đẹp trai đấy chứ.】


Ngay khi ý nghĩ ấy vừa lóe lên, tôi đã thấy yết hầu anh khẽ chuyển động, ngón tay bỗng dưng siết chặt micro.


Anh nghe thấy rồi.


Mặt tôi lập tức bừng đỏ, thế nên tôi vội vàng cúi gằm mặt xuống.


Sau phần phát biểu là thời gian tham quan tự do.


Trần Thâm đang nói chuyện với thầy cô trường bạn, nhưng cứ cách một lúc, ánh mắt anh lại vượt qua đám đông khẽ dừng lại trên người tôi.


Bỗng nhiên có tiếng bước chân từ phía sau truyền tới.


Thẩm Yến Chi xuất hiện, trên tay anh ấy cầm một miếng bánh nhỏ.


“Vừa lấy ở khu trà bánh. Vị xoài. Chắc em sẽ thích.”


【Sao anh ấy biết được?】


Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu.


“Lần trước nghe em nói chuyện với đàn chị.”


Anh ấy như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, sau đó liền đặt bánh vào tay tôi.


“Ăn lót dạ đi, chút nữa còn phải dọn đồ.”


Giữa tôi và anh ấy là kiểu tiền bối – hậu bối khá thoải mái và không hề gò bó.


Còn giữa tôi và Trần Thâm, là một ranh giới vô hình mà cả hai đều cẩn thận giữ lấy.


Chu Chiêu Hòa bỗng nhiên chạy đến kéo tay tôi.


“Đi qua khu trà bánh đi, có bánh tart dâu tây cậu thích đấy.”


Tôi bị cô ấy kéo đi.


Lúc đi ngang qua Trần Thâm cũng vừa lúc anh vừa kết thúc trò chuyện.


Ánh mắt chúng tôi giao nhau.


Và ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt anh vô tình dừng lại trên miếng bánh xoài trong tay tôi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo