Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Phong Trạc. Cậu ta vẫn nhắm mắt, nhưng khóe môi lại khẽ mỉm cười. Đầu ngón tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve đường nét lông mày, rồi đến khóe mắt của cậu ta, cuối cùng là dừng lại ở nốt ruồi trên sống mũi mà tôi yêu thích nhất.
Sau khi thay quần áo xong, tôi ra ngoài chạy bộ buổi sáng. Không biết từ lúc nào Nghiêm Dịch đã đi theo phía sau. Ánh mắt anh ta dừng lại trên vết hôn trên cổ tôi, và sắc mặt của anhh ta lập tức tối sầm lại.
“Hai người…”
“Chúng tôi làm lành rồi.” Tôi nở một nụ cười rạng rỡ.
Anh ta im lặng, nhưng không khí xung quanh đã bắt đầu tỏa ra khí lạnh. Cho đến khi Phong Trạc đẩy hai chiếc xe đạp xuất hiện. Tối qua sau một hồi tâm sự, chút bối rối cuối cùng của Phong Trạc cũng đã tan biến, thay vào đó là một sự chiếm hữu không hề che giấu.
Tôi mặc kệ hai người đàn ông đang ngấm ngầm cạnh tranh liền lật người leo lên xe đạp: “Xe này của cậu tốt đấy chứ, đã được độ lại à?”
“Đặc biệt độ lại cho chị đấy.”
Đúng lúc này, Nghiêm Dịch chen vào giữa chúng tôi: “Em trai nhỏ, còn xe nào nữa không?”
Phong Trạc cười khẩy: “Em trai nhỏ? Nhỏ hay không thì chỉ có chị ấy biết thôi.”
Tôi nghe xong liền bị sặc nước, còn mặt mày của Nghiêm Dịch thì lập tức trở nên xanh mét.
Phong Trạc quả nhiên lại tìm ra được một chiếc xe đạp nữa. Xích xe kêu lách cách, trông chẳng khác nào một món đồ vừa được nhặt từ bãi phế liệu về. Thật khó mà hình dung nổi cảnh một Nghiêm Dịch luôn bảnh bao trong bộ vest đắt tiền lại phải đạp cái đống sắt vụn này.
Tôi không nhịn được mà cười phá lên.
Nghiêm Dịch tất nhiên đã từ chối chiếc xe cũ nát đó, rồi không biết từ đâu lại kiếm được một chiếc xe điện. Anh ta vặn tay ga một cái: "vèo” một tiếng, cả người vụt đi như một cơn gió.
Rồi thẳng thừng đ âm sầm vào quầy hàng rong bên đường khiến đồ đạc đổ loảng xoảng. Người bán hàng liền giơ mã QR thanh toán lên, miệng thì không ngừng chửi bới ầm ĩ.
Nghiêm Dịch mặt đen sì im lặng móc điện thoại ra trả tiền.
“Chị ơi, chồng cũ của chị…” Phong Trạc ngừng lại, rồi lấy tay chỉ chỉ vào đầu mình: "… hình như không được thông minh cho lắm.”
Tôi cười đến nỗi không khép miệng lại được. Từ nhỏ đến lớn, Nghiêm Dịch luôn là hình mẫu “con nhà người ta”. Thế mà kể từ khi đến đây, anh ta đã liên tục làm tôi phải thay đổi suy nghĩ về mình.
Dọc theo con đường núi tuyết, những lá cờ cầu nguyện bay phấp phới trong màn sương sớm. Tôi dừng lại để chụp vài tấm ảnh. Phong Trạc vòng tay qua tay lái xe ôm trọn tôi vào lòng.
“Tối qua hôn chưa đủ.” Mũi cậu ta khẽ cọ vào trán tôi.
Nụ hôn này rất dài, dài đến nỗi chân tôi mềm nhũn nên phải tựa hẳn vào lòng cậu ta. Đúng lúc này, từ phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng phanh xe chói tai. Tôi vội đẩy Phong Trạc ra, nhưng cậu ta lại càng ôm chặt eo tôi hơn làm nụ hôn càng trở nên sâu thêm và không cho tôi quay đầu lại.
Mãi đến khi tôi c ắn rách môi cậu ta thì cậu ta mới chịu buông ra.
Thì ra là Nghiêm Dịch đã học được cách đi xe điện và đuổi kịp chúng tôi. Anh ta đứng cách đó không xa và đang dùng ánh mắt u tối nhìn hai người chúng tôi chằm chằm.
Phong Trạc liếm vết m áu ở khóe môi rồi nở nụ cười đầy khiêu khích.
Hai người này đúng là có bệnh.
Tôi không thèm để ý đến ai nữa mà liền đạp xe đi thẳng. Tối đó, Nghiêm Dịch bỗng nhiên gõ cửa phòng tôi.
15
Tôi và anh ta ngồi trên sân thượng tầng cao nhất, dưới chân là vài chai rượu rỗng nằm rải rác. Nghiêm Dịch vốn dĩ là người rất biết kiềm chế nên ít khi uống rượu như thế này.
“Được rồi đấy.” Tôi giữ chặt chai rượu trong tay anh ta.
“Em đang quan tâm anh sao?” Anh ta cười.
“Tôi không muốn phải đưa một tên say xỉn về đâu.” Tôi cạn lời.
Anh ta nhìn tôi một hồi lâu: “Thằng nhóc đó kém em năm tuổi, lông lá còn chưa mọc đủ, có thể cho em an toàn gì chứ?”
“Nghiêm Dịch, sự an toàn của tôi chưa bao giờ phụ thuộc vào đàn ông. Anh đánh giá thấp tôi quá rồi đấy.”
Anh ta tự giễu bật cười, rồi lại uống tiếp một ngụm rượu nữa: “Hai năm qua em có tình cảm gì với anh không, dù chỉ là một chút?”
“Thật bất ngờ, một người lý trí như anh mà cũng có lúc hỏi câu này.” Tôi không trả lời thẳng mà chỉ nhìn anh ta và đợi anh ta tự nhận ra.
“Tôi không phải là người có thể thỏa hiệp. Ngay từ khi chúng ta bước vào cuộc hôn nhân sắp đặt này thì chúng ta đã không còn khả năng ở bên nhau nữa rồi.”
Anh ta cười khổ.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Năm đó, chính anh đã tìm bố tôi, nói muốn cưới tôi, phải không?”
Anh ta lắc lắc chai rượu: “Em biết từ khi nào?”
“Ngay từ đầu đã biết. Hai năm trước, nhà họ Tần vì một quyết sách sai lầm mà đi chệch hướng, người được chọn để liên hôn ban đầu cũng không phải là anh. Mấy năm gần đây, nhà anh đã chọn đúng phe, đang trên đà phát triển, mấy chú bác nhà anh chắc hẳn không muốn dính líu đến nhà họ Tần lúc đó.”
“Nhưng anh đã cược đúng. Hai năm qua, nhà họ Tần đã mang lại không ít lợi ích cho nhà họ Nghiêm. Anh là một doanh nhân xuất sắc.” Tôi khen ngợi anh ta một cách chân thành.
“Tần Kỳ Thi, anh thừa nhận lợi ích là một phần, nhưng còn có những nguyên nhân sâu xa hơn…”
“Nghiêm Dịch…” Tôi đứng dậy cắt ngang lời anh ta: "đừng nói những lời thừa thãi nữa. Chúng ta vẫn nên làm bạn thì hơn.”
Nghiêm Dịch cúi đầu, cuối cùng anh ta vẫn không nói ra điều mình định nói.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi bỗng nhiên reo lên. Là cuộc gọi từ bố tôi, trong giọng điệu của ông ấy không giấu nổi sự tức giận.
“Bà nội con biết chuyện con ly hôn, bà ấy tức quá nên ngất xỉu luôn rồi!”
16
Trên chuyến bay về, Nghiêm Dịch nắm chặt bàn tay đang run rẩy của tôi và không ngừng lên tiếng an ủi: “Chuyện ly hôn anh không nói với bất kỳ ai.”
Tôi lơ đãng gật đầu. Tôi biết không phải là anh ta.
Vừa xuống máy bay, tôi lập tức chạy thẳng đến bệnh viện. Bên ngoài phòng phẫu thuật, người nhà họ Tần đã đứng đông nghịt.
Bố tôi được người khác đỡ dậy, mặt mày ông ấy lúc này tức giận vô cùng: “Con đúng là được chiều hư đến vô pháp vô thiên rồi! Chuyện lớn như vậy mà không bàn bạc với gia đình!”
Nghiêm Dịch liền chắn trước mặt tôi chịu thay tôi một cái tát.
“Bố, bố bình tĩnh đi ạ.”
Thấy mình lỡ tay đánh Nghiêm Dịch, sắc mặt bố tôi mới dịu đi một chút.
Tôi liếc nhìn một vòng, rồi tóm lấy cô em họ Thang Lăng đang lén lút ở góc phòng, sau đó liền lập tức giơ tay lên tát cho cô ta một cái trời giáng.
Mọi người bị phản ứng đột ngột của tôi làm cho ngơ ngác.
Thang Lăng không thể tin nổi liền đưa tay ôm lấy mặt: “Chị điên rồi sao!”
“Đánh chính là cô đó! Lần nào cũng là cô ngấm ngầm làm kẻ tiểu nhân, khuấy đảo cả nhà tôi không yên! Lần này lại còn lấy chuyện tôi ly hôn ra chọc tức bà nội, có phải cô nghĩ rằng nhà họ Tần sống yên ổn quá lâu rồi không!”
Thang Lăng uất ức gào lên: “Chị dám làm mà không cho người ta nói à! Đi tằng tịu với thằng tiểu bạch kiểm kém chị năm tuổi, chị còn biết xấu hổ không!”
Đúng lúc đó, cửa phòng phẫu thuật bất ngờ mở ra. Bác sĩ tháo khẩu trang xuống rồi nói: “Người nhà giữ trật tự, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi lạnh lùng nhìn Thang Lăng: “Đợi tình hình bà nội ổn định, tôi sẽ tính sổ với cô sau.”
Sau khi mở cửa phòng bệnh ra, bà nội yếu ớt vẫy tay gọi tôi.
“Bà nội…” Tôi quỳ trước giường bệnh, cổ họng tôi lúc này như thể nghẹn lại.
Bàn tay gầy guộc của bà vuốt ve mặt tôi rồi chợt thở dài một cái: “Bà nội lẽ ra đã phải nhìn ra từ sớm. Kỳ Thi của chúng ta không vui vẻ. Con công nhỏ từng rạng rỡ như vậy sao trong mắt lại không còn ánh sáng nữa. Nhưng lần đi du lịch này về, mặt con lại có da có thịt hơn rồi.”
Mũi tôi cay cay, tôi cố nặn ra một nụ cười, rồi lấy điện thoại ra, và mở ảnh chụp chung với Phong Trạc.
“Cậu ấy tên là Phong Trạc, kém con mấy tuổi, nhưng rất biết chăm sóc người khác.”
Bà nội đeo kính lão nhìn kỹ tấm ảnh: “Dáng dấp cũng không tệ, đúng là kiểu con thích.”
Tôi đỏ mặt: “Sao bà lại biết con thích kiểu người như vậy chứ?”
“Con lớn lên trong vòng tay bà, làm sao bà lại không biết tâm tư của con được chứ?”
Tôi bật cười trong nước mắt.
“Kể từ khi ông nội con mất, bố con cũng hồ đồ rồi. Nhà họ Tần chúng ta đâu cần phải hy sinh hôn nhân của con cháu để đổi lấy hư danh phù phiếm. Giang sơn là phải tự mình dùng năng lực thật sự để tạo dựng.”
“Con gọi bố con vào đây, bà có lời muốn nói với nó.”
Bố tôi ở trong phòng bệnh của bà nội rất lâu, mãi đến ngày hôm sau mới về nhà.
Trong phòng sách, hai cha con ngồi đối diện nhau. Lần đầu tiên tôi nhận ra người đàn ông uy nghiêm này hai bên thái dương đã có tóc bạc.
“Bố, bố dành thời gian đi nhuộm tóc đi ạ.”
“Lại giống mẹ con, chê bố già rồi.” Cuối cùng ông ấy cũng nở nụ cười.
“Mẹ trẻ trung thế mà, trông như chị em với con vậy.”
“Được rồi, được rồi, hai mẹ con hợp sức lại b ắt n ạt bố.”
Sau khi chăm sóc bà nội nửa tháng, tôi cuối cùng cũng có thể rảnh tay để xử lý Thang Lăng.