Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
25.
Hắn thấy thế lại lập tức ngăn ta lại.
Sau đó ngồi lên ghế, bảo ta ngồi lên đùi hắn.
Ta nói: "Như vậy không đứng đắn lắm đâu."
Hắn liền trở tay ra vẻ sắp cởi quần áo, ôn tồn nói: "Nếu đã không đứng đắn, vậy thì không đứng đắn đến cùng. Nào, làm bẩn thư phòng đi."
Ta sợ đến mức vội gàn: "Đừng, thiếp ngồi ngay đây."
Hắn cười dịu dàng: "Ngoan, mau lại đây, không ai biết chuyện phu thê chúng ta đâu."
Ta ngồi trên đùi hắn, nghiêm chỉnh chép kinh, nét chữ nắn nót khá đẹp.
Hắn lại thủ thỉ: "Nàng vừa viết vừa đọc, như vậy mới chóng nhớ."
Ta ngoan ngoãn làm theo.
Sau đó ta phát hiện ra,
Con người hắn!
Vô liêm sỉ kinh khủng!
Hắn thế mà lại đang,
Tự! Chơi! Hắn!
Ta hoảng hốt quay đầu lại, hắn cười tủm tỉm, mặt mày hồng hào, giọng trầm khàn: "Ừm, nghe nàng đọc kinh cũng kích thích lắm.”
Chốc sau, hắn còn định làm cả những chuyện khác nữa!
26.
Ta muốn khóc mà không ra nước mắt.
Trước đây ta còn lo cho hoa cúc của tam ca.
Bây giờ ta lo cho hoa cúc của chính mình.
Đúng là nhân quả tuần hoàn.
Chữ viết trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hắn lại khen viết rất đẹp, còn cho người mang về cất trong phòng ngủ.
Bảo sau này khi nào ta bỗng nhớ ra mình là khuê nữ đứng đắn thì lấy ra đọc.
Ta cắn môi, hai mắt ngấn lệ, hóa ra đây chính là cảnh “xuất giá tòng phu”.
Gả cao chịu đủ mọi tủi hờn.
Lại chẳng thể bộc bạch với ai.
27.
Giường trong phòng ngủ đã không chứa nổi vị Đại Phật này nữa.
Hắn muốn đến thư phòng.
Muốn đến hòn non bộ.
Hắn còn muốn đến Phật đường!
Phật đường đó!
Hắn nói hắn là cao tăng.
Còn ta là phu nhân đến cầu con.
Hắn nói: "Nàng gọi ta là Phật của nàng đi."
Ta nói: "Thiếp không gọi. Thiếp muốn về phòng."
Hắn kéo ta lại: "Nhanh lên. Sao nàng cứng đầu thế."
Ta mím môi: "Chàng không phải Phật của thiếp, thiếp không muốn nói dối."
"Giả vờ là ta đi."
"Chàng không phải."
"Thẩm Tri Ý, không nghe lời ta nói, phải không?" Hắn cười nói, "Được thôi. Không nghe lời, vậy chúng ta chơi trò khác."
Hắn xé quần áo ta.
Ta giật mình.
Ta nói: "Thái y nói bây giờ thiếp phải dưỡng bệnh."
"Nàng chạy đi. Chạy được thì ta sẽ không sờ vào nàng."
Ta vội cắm mặt chạy, hắn đuổi theo sát nút.
Miệng hắn còn nói: "Tiểu mỹ nhân! Đừng trốn, đại sư đến độ cho nàng đây."
"Mỹ nhân ơi, nàng đâu rồi!"
"Bắt được nàng rồi! Mau lại đây, đại sư có thứ tốt này!"
Kể từ đó, ta không bao giờ có thể nhìn thẳng vào Phật đường được nữa.
28.
Chẳng mấy chốc, Vương phủ cũng không chứa nổi hắn nữa.
Hắn muốn đưa ta đi dạo thanh lâu.
Còn gọi người đến truyền thụ cho ta chút kinh nghiệm.
Ta ngồi một bên hờn dỗi.
Kỹ thuật của mấy nữ tử thanh lâu đó, tại sao ta phải học.
Ta là khuê nữ đứng đắn!
Nhưng hắn nói nếu ta không chịu học, sẽ cho ta xem “thực chiến” luôn.
Ta đành ngậm ngùi lắng nghe.
Tấn Vương nói: "Bây giờ nàng dưỡng bệnh, đợi cơ thể khỏe lại, những thứ này ta đều sẽ kiểm tra, nếu làm không tốt, chúng ta sẽ làm lại."
Hắn cứ như một con qu//ỷ d//âm.
29.
Hắn cũng đưa ta ra ngoài du hồ, thưởng hoa, bái Phật.
Bất kể làm chuyện gì.
Hắn đều có thể khiến nó trở nên vô cùng ái muội.
Hắn đúng là đã làm vấy bẩn gương mặt tuấn mỹ đó của mình.
Ta thấy hắn chính là vực sâu thẳm cùng của sự sa đọa.
Ta không muốn sa đọa cùng hắn nữa.
Lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy mông lung, không biết phải làm sao.
24.
Nhà mẹ đẻ e là không về được rồi.
Phụ mẫu ta sẽ chỉ mắng ta không hiểu chuyện.
Ba ca ca cũng không thể hiểu cho ta.
Vì họ là nam nhân.
Hơn nữa, chuyện này, sao ta có thể kể với người khác được?
Ngay lúc ta đang không biết làm thế nào, tỷ tỷ đã viết thư cho ta.
Ta mừng đến rớt nước mắt.
Nàng nói nàng và thư sinh đang ở một trang viên không xa kinh thành, bảo ta giúp báo bình an cho gia đình.
Tỷ tỷ đã cho ta một sáng kế.
Nàng có thể trốn.
Ta cũng có thể trốn.
Hơn nữa ta trốn rồi, cũng không làm liên lụy đến gia đình.
Ngược lại Tấn Vương còn phải cho gia đình ta một lời giải thích.
Tấn Vương nói cơ thể ta khỏe rồi, phải kiểm tra những kiến thức đã học ở thanh lâu.
Ta thật sự rất sợ.
Những tư thế, động tác đó, dù ch//ếc ta cũng không muốn làm.
Ta sẽ xấu hổ tới thắt cổ mất.
25
Nói là làm.
Ta biết trang viên mà tỷ tỷ nói.
Đó là của hồi môn mà mẫu thân để cho nàng.
Vẫn luôn do nàng quản lý.
Thế là ngay hôm sau, canh lúc Tấn Vương ăn sáng xong rời đi.
Ta liền nhanh nhẹn thu dọn đóng gói một bọc hành lý nhỏ.
Sau đó thay một bộ đồ thái giám, lén lút chuồn ra lỗ chó của Vương phủ.
Lỗ chó này là do ta phát hiện ra lúc đi dạo trước đây.
Ta không do dự, chui đầu vào bò qua.
Chuyến đào tẩu này, thật sự quá dễ dàng.
Ngay lúc ta đang cảm thán, trên đầu có một bóng đen phủ xuống.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, sợ suýt ngất.
Tấn Vương đang mỉm cười nhìn ta chăm chú.
Da đầu ta tê dại.
Vừa định giải thích đôi chút.
Liền nghe hắn nói với hạ nhân: "Vương phi đ//iên rồi, mang nàng về, nhốt lại cho ta."
Rồi cúi người ghé sát, thì thầm bên tai ta: "Tư thế lúc nàng chui lỗ chó không tệ, tối nay sẽ dùng tư thế này."
Ta đột nhiên cảm thấy nụ cười của hắn chẳng khác gì cái mặt nạn m//a q//uỷ.
Không nhịn được rùng mình một cái…
26.
Nha hoàn ép ta về viện.
Tấn Vương theo sát phía sau.
Hắn đau lòng nói: "Nàng là chính thê ta cưới hỏi đàng hoàng, lại dám nghĩ đến chuyện bỏ trốn? Nàng có xứng với tâm ý của ta không?"
Hắn lấy bọc hành lý của ta, kiểm tra đồ đạc bên trong.
Rồi nói: "Ở phủ này, nô bộc thành đàn, ăn sung mặc sướng, nàng lại không biết trân trọng? Nói, gian phu của nàng là ai?"
Hắn nom rất hung dữ.
Ta bị dọa sợ, khóc lóc nói: "Thiếp không có gian phu nào cả."
Hắn lập tức bước tới ôm ta dỗ dành: "Vậy tại sao nàng lại muốn bỏ trốn? Đầu óc nàng úng nước à? Nàng là Vương phi đấy!"
27.
Ta ấm ức nói: "Chàng còn biết thiếp là Vương phi à! Những chuyện chàng bắt thiếp làm, thiếp không thể chấp nhận được! Thiếp là tiểu thư nhà gia giáo!"
Hắn nghẹn lời.
"Đó là t//ình th//ú phu thê."
"Chỉ có chàng thấy thú vị, thiếp không thấy thú vị chút nào."
"Nàng bỏ trốn là nàng sai. Ta phải phạt nàng."
Ta không biết hình phạt mà hắn nói là gì.
Ta bị nhốt lại rồi.
Thành thân, rồi tòng phu là vậy đấy!
Thật đáng sợ!
Cuộc sống hôn nhân tốt đẹp mà ta tưởng tượng trước đây, tất cả đều tan thành mây khói.
28.
Đến trưa, hắn lại tươi cười kéo ta nói chuyện tâm t//ình: "Ngoan nào, Tri Ý, chúng ta là phu thê, ta rất yêu nàng, cũng rất tôn trọng nàng."
Lời của hắn, một chữ cũng không thể tin.
Hắn lại nói: "Nhưng nàng bỏ trốn, là nàng sai. Nàng nghĩ xem, nếu nàng gặp nguy hiểm thì sao? Bên ngoài có biết bao kẻ xấu. Đến lúc đó nàng sẽ bị bán vào thanh lâu, hoặc bị một con á//c q//uỷ nào đó giấu dưới tầng hầm, ngày ngày bị nó đ//ánh đập h//ành h//ạ."
Ta nghe hắn nói cũng thấy hơi sợ.
Đúng là ta đã suy nghĩ không chu toàn.
Hắn quan sát vẻ mặt của ta: "Lời ta nói nàng có công nhận không?"
Ta gật đầu.
Ta là một cô nương thật thà.
Việc ta sai ta sẽ nhận.
"Vậy ta phạt nàng, nàng có chịu không?"
Ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Lại không nói ra được là sai ở đâu.
Hắn kéo tay ta, vui vẻ nói: "Đi, ta đưa nàng đến một nơi."