Đam mê - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

9


Hoàng hôn bị bóng đêm nuốt dần từng chút một.


Tôi đứng giữa ánh chiều tà đỏ như máu, bình thản trả lời:


“Đúng.”


“Có rồi thì mới thấy cũng chẳng có gì thú vị.”


Sau vài giây im lặng, Kỳ Kiến Bạch cất giọng, mang theo sự run rẩy rất nhỏ:


“Tôi đã nói rồi, chị đừng thả dây câu với tôi, Lê Dã…”


Tôi bật cười lạnh:


“Người lớn mà, chơi với nhau thì ngầm hiểu đi. Em tưởng thật à?”


“Tôi đã nhắc em rồi, Kỳ Kiến Bạch, tôi giống Phó Sâm… đều không phải người tốt.”


Bên kia vẫn im lặng như tờ.


Một lát sau, cuộc gọi bị ngắt.


Tôi đẩy cửa bước vào biệt thự.


Chưa kịp đứng vững, một chiếc đĩa sứ đã bay tới, đập vỡ ngay trán tôi.


“Lê Dã! Tao gả mày vào nhà họ Phó là để lấy lòng Phó Sâm, duy trì hợp tác lâu dài giữa hai nhà!”


“Chuyện đơn giản vậy mà mày cũng không làm được?”


Cha tôi đứng giữa phòng khách, mặt lạnh như băng:


“Lên phòng làm việc.”


Trong phòng làm việc có một chiếc roi da.


Những vết sẹo trên lưng tôi là từ đó mà ra – thời điểm tôi từng phản đối cuộc hôn nhân này.


Hồi đó, bạn gái thật sự của Phó Sâm là con gái hợp pháp của ông – Lê Diệu.


Nhưng hai người cãi nhau, Lê Diệu giận dỗi đi lấy người khác.


Phó Sâm tức giận muốn cắt đứt hợp tác với nhà họ Lê.


Cha tôi không còn cách nào, đành đưa tôi – đứa con riêng ông ta – kẻ lớn lên trong khu ổ chuột 20 năm – về thay thế.


Bốn mươi roi.


Đánh đến khi tôi gục xuống, lưng nát bươm, gần như thấy cả xương.


Giữa cơn đau cùng cực, tôi nghe chính mình nói:


“Được… con đi.”


“Con sẽ tìm cách khiến anh ta cưới con.”


Cảnh tượng bây giờ giống hệt như bốn năm trước.


Roi da vung lên, nhưng lần này, tôi không rơi một giọt nước mắt nào.


Chỉ có tham vọng cháy bỏng trong lòng hòa cùng nỗi đau, không ngừng sinh sôi.


Ngước mặt đón ánh đèn sáng choang trong phòng, tôi nở một nụ cười:


“Cha, con sẽ tìm cách… giữ chân nhà họ Phó hợp tác tiếp với nhà mình.”


10


Tối hôm đó, tôi uống chút rượu.


Trong cơn say, tôi lại mơ thấy lần đầu tiên gặp Kỳ Kiến Bạch.


Hôm đó, cậu vừa chuyển từ đội tuyển nước ngoài về nước.


Tuổi còn trẻ, nhưng đã là cái tên nổi bật nhất trong giới e-sports.


Tại một buổi tiệc thương mại không lớn không nhỏ, cậu là tâm điểm của mọi ánh nhìn.


Tôi cầm ly rượu ra vườn hít thở, vô tình đụng phải cậu.


Tôi mỉm cười thân thiện:


“Chào, ngài Kỳ. Tôi là Lê Dã.”


Cậu trả lời một cách lười nhác:


“Ồ, tôi biết chị.”


“Lúc nãy trong kia, họ đang bàn tán gọi chị là Ninja Rùa.”


“Lúc tôi ra, thấy chồng chị đang lái xe đưa bạn gái đi mất rồi.”


Tôi vẫn cười: “Tôi biết.”


“Chị không giận sao?”


“Không.”


“Không muốn trả đũa à?”


“Trả kiểu gì?”


Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống gương mặt cậu, hàng mi dài, mắt hơi hẹp.


Đẹp đến mức không giống người thật, trong mắt còn ẩn chứa chút sắc bén.


Cơn chếnh choáng dâng lên khiến tôi khẽ nghiêng người:


“Hay là, ngài Kỳ đồng ý làm đối tác trả đũa của tôi?”


Kỳ Kiến Bạch cười khẽ:


“Chị à, tôi không có sở thích đặc biệt đó đâu.”


Tôi chớp mắt: “Thật đáng tiếc.”


Vừa nói xong, tôi định lùi lại.


Nhưng cổ tay đã bị cậu giữ chặt.


“Chị dễ bỏ cuộc vậy sao?”


Cậu hơi nhướng mày:


“Biết đâu chị nói thêm vài câu, tôi lại động lòng thì sao?”


Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, kéo tôi ra khỏi giấc mộng.


Tôi nhấc máy, đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:


“Lê Dã, tôi đang ở dưới nhà chị.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo