Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
19
Sau buổi họp đội đầu tiên, Lộ Thanh Viễn đề nghị tổ chức hoạt động gắn kết.
Anh ta nói: "Tôi cũng là trưởng đài phát thanh của trường, vốn hôm nay đài phát thanh định tụ họp ăn uống, hay là chúng ta nhập chung luôn? Đông người càng vui."
Lộ Thanh Viễn đặt phòng lớn ở một quán karaoke, vừa ăn vừa hát vừa chơi.
Giữa chừng, tôi và Yến Khâm lần lượt ra ngoài.
Trong cầu thang thoát hiểm, chúng tôi lén trao nhau một nụ hôn, tôi thở dốc, kéo ống tay áo anh lại, nói khẽ: "Ngày mai là kỷ niệm hai năm của chúng ta, tối nay em không cần về nhà."
Yến Khâm vẫn cắn nhẹ môi tôi, giọng khàn khàn trầm thấp: "Được."
Tôi chưa kịp nói gì, ngăn anh hôn sâu hơn, ngay lúc anh định tiếp tục, tôi đành lên tiếng, rồi khép mắt nhắc nhở anh:
"Anh đừng quên chuẩn bị cái đó."
Yến Khâm dừng lại, hơi ngẩn ra, hỏi lại: "Cái gì?"
Tôi nhéo nhẹ đầu ngón tay anh, vừa xấu hổ vừa bực: "Anh thật sự không biết?"
Yến Khâm ra vẻ suy nghĩ một lúc: "Quà à? Quà anh chuẩn bị xong rồi, lát nữa cho em."
Tôi suýt nữa cắn môi anh chảy máu, nghiến răng nói thẳng: "Áo mưa."
Anh "hừ" một tiếng, cười khẽ, không trêu tôi nữa: "Giờ thì anh biết rồi, bà xã."
Tôi kiểm tra lại môi Yến Khâm, xác nhận không có dấu vết gì bất thường rồi mới cùng anh quay lại.
Đúng lúc nghe Tống Dự đề nghị chơi trò chơi.
Thành viên đội tranh biện và đài phát thanh cộng lại cũng khoảng mười lăm, mười sáu người, nam nữ chia đều.
Yến Khâm xoa trán, rõ ràng bị ồn ào làm đau đầu, đang nghĩ cách dẫn người chuồn sớm thì nghe Tống Dự giải thích luật chơi:
"Kết thúc trò này, tiện thể để các bạn nam đưa các bạn nữ về, chúng ta chơi trò 'Tâm đầu ý hợp'."
"Mọi người ghi sở thích hoặc thói quen nào đó của bản thân và người mình muốn được hoặc muốn đưa về. Nếu trùng nhau, mà là nam nữ, tối nay nam bắt buộc phải đưa nữ về tận cửa!"
Anh ta còn lấy giấy bút từ quản lý quán, phát cho mọi người.
Lâm Khả Anh cũng ở đây, cô ta vốn là thành viên đài phát thanh, không ngờ hôm nay Lộ Thanh Viễn lại bảo đội tranh biện nhập hội.
Trong tiếng cười nói rộn ràng, Yến Khâm ngồi đó, vẫn khác biệt hẳn so với mọi người, không ai ngờ anh lại chịu tới nơi thế này.
Lâm Khả Anh cảm thấy đầu ngón tay run rẩy vì phấn khích, cô ta từng nghe Tống Dự nói, Yến Khâm hay chơi bi-a, nhất là loại snooker phức tạp.
Cô ta dốc hết can đảm, viết xuống: "Snooker".
Yến Khâm kẹp mảnh giấy lên, nhưng trên đó lại viết: "Golf".
Trong hơn chục người, chỉ có hai chàng trai cùng viết "Bóng rổ", nghĩ đến việc bọn họ cùng nghĩ một thứ, mọi người đều buồn cười.
Gần như chẳng có ai trùng sở thích cả.
Cho tới khi, trên mảnh giấy của Mạnh Vi Minh, cũng viết: "Golf".
Yến Khâm đứng dậy: "Tôi có chút việc, phải đi trước."
Anh vẫy tay với tôi: "Tuân thủ quy tắc, người tôi cũng dẫn đi luôn."
20
Đêm nay, là đêm trước ngày tròn hai năm của chúng tôi.
Thì ra, chúng tôi đã bên nhau lâu đến vậy.
Lâu đến mức, hai người vốn xa lạ, giờ thành hai người thân thuộc, gắn bó nhất thế giới này.
Chúng tôi hiểu rõ gần như tất cả về nhau, kể cả cơ thể.
Những lần ôm hôn cháy bỏng gần đây, tôi cảm nhận được sự kìm nén của Yến Khâm.
Tôi không về nhà.
"Yến Khâm."
"Anh Khâm…"
Trong phòng khách sạn, khi tôi đã có chút mê loạn, chủ động đưa lưỡi liếm môi anh, Yến Khâm lại dừng lại, nói khẽ: "Cục cưng, hóa ra em cũng tìm hiểu và chuẩn bị kỹ càng trước rồi."
Tôi tỉnh táo lại đôi chút, sờ loạn túi quần trên người anh tìm kiếm, chẳng thấy gì, bĩu môi nhỏ giọng nói:
"Em đã nhắc anh rồi, chẳng lẽ anh không mua? Vậy giờ anh định làm gì? Em không thể sinh con cho anh bây giờ đâu."
Yến Khâm hỏi lại: "Vậy khi nào em đồng ý sinh cho anh?"
"Em…" Câu này tôi biết trả lời sao đây? Anh tính hơi xa rồi đấy.
"Nhiễm Nhiễm." Yến Khâm khẽ nói, "Bốn năm nữa, sau bốn năm chúng ta kết hôn, tốt nhất nên sinh một đứa con, chỉ cần một đứa thôi, được không?"
Tôi sững lại, tôi biết sau này nhất định sẽ kết hôn với Yến Khâm, nhưng không ngờ, anh đã lên kế hoạch rõ ràng cho thời gian kết hôn như vậy. Với độ tuổi đó, anh cũng tính là kết hôn sớm rồi.
Yến Khâm cúi đầu nói nhỏ với tôi: "Thật ra hôm nay anh không định thật sự chạm vào em."
"Chỉ cần chờ thêm một chút thôi, Nhiễm Nhiễm."
Thì ra là tôi vội vàng rồi, mặt tôi nóng bừng, lúng túng hỏi anh: "Anh định chờ đến khi kết hôn sao?"
Yến Khâm thẳng thắn nói: "Cũng không đợi nổi lâu vậy đâu."