Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21
Ngày kỷ niệm hai năm yêu nhau của chúng tôi đúng vào cuối tuần.
Chúng tôi không rời nhau lấy một phút giây, cùng nhau trải qua trọn vẹn hai ngày.
Trận thi đấu đầu tiên của đội tranh biện sẽ diễn ra sau ba tuần nữa.
Tính luôn cả Tống Dự theo góp vui, trong đội vừa tròn mười người.
Những người trong đội tranh biện là những người đầu tiên nhận ra có điều gì đó khác thường.
Hầu hết các thành viên chỉ vừa mới quen biết nhau.
Ai cũng nghĩ tôi chỉ thân với Lộ Thanh Viễn, Tống Dự và Kỷ Thi.
Còn chuyện tối đó cùng viết trùng "golf", có khi chỉ là trùng hợp.
Trong phòng sinh hoạt chung khi luyện tập, tôi không làm thành viên tranh biện chính thức, chỉ phụ giúp tra cứu, sắp xếp và dịch tài liệu.
Chiếc laptop tôi mang theo lại không kết nối được mạng ở phòng này.
Tôi có bạn trai, hơn nữa anh còn đang ở ngay bên cạnh, nên tất nhiên là nhờ Yến Khâm giúp.
Chúng tôi cũng chẳng định giả vờ không quen biết, chỉ là không còn gọi nhau bằng những cách xưng hô thân mật riêng tư nữa.
Trước mặt mọi người, tôi chỉ đơn giản gọi: "Yến Khâm."
Anh bước lại, khom người, một tay chống lên bàn, những ngón tay thon dài ấn lên mép bàn, tay còn lại nhận lấy chiếc laptop trên tay tôi.
Anh không hỏi tôi gặp vấn đề gì, mà trực tiếp kiểm tra toàn bộ máy từ đầu đến cuối, rồi chỉnh lại phần cài đặt mạng.
Làm xong, Yến Khâm nói: "Xong rồi, em thử đi."
Những tài liệu tôi cần cũng là do Yến Khâm đích thân mượn từ thư viện trường rồi mang tới đây cho tôi.
Lúc này mọi người mới nhận ra, cách tôi và Yến Khâm cư xử với nhau rõ ràng rất quen thuộc, chẳng hề khách sáo, như thể hai chúng tôi thân thiết hơn mọi người nghĩ.
Ánh mắt chúng tôi nhìn nhau cũng tự nhiên, thoải mái, không giống kiểu mối quan hệ mới chớm nở, lúng túng, mập mờ.
Mọi người chẳng phân biệt được rốt cuộc chúng tôi đang ở mối quan hệ gì.
Ngoài tôi và Tống Dự, những người còn lại chia làm hai đội, thường xuyên tổ chức các buổi mô phỏng tranh biện.
Kỷ Thi thì thì thầm với tôi, bảo dạo này bốc thăm ai cũng sợ phải đối đầu với Yến Khâm.
Xem Yến Khâm tranh biện, lời lẽ của anh đa phần đều ngắn gọn nhưng vô cùng sắc bén.
Nếu anh làm vị trí nhì hoặc ba, thường thì bên đối thủ chưa kịp đến phần kết luận của vị trí bốn thì đã thua rồi.
Nghĩ tới sau này nếu tôi và Yến Khâm cãi nhau, chắc chắn tôi không thể nào cãi lại anh.
Chỉ những lúc như vậy tôi mới thấy ở Yến Khâm một sự lạnh lùng trời sinh.
Khi anh không cười, gương mặt ấy khiến tôi thấy hơi xa lạ, ánh mắt kia nhìn đối thủ đã đủ tạo ra áp lực.
Giống như mọi người và cục diện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh bình tĩnh, điềm nhiên, thậm chí có chút lạnh nhạt.
Hôm nay có người trong đội xin nghỉ, Lộ Thanh Viễn để tôi tạm thời lấp chỗ trống.
Có lẽ do bị Yến Khâm "giết đơn phương" quá nhiều lần, Lộ Thanh Viễn cố tình xếp tôi vào phe đối địch với Yến Khâm.
Lần đầu tham gia tranh biện, tôi hơi lo sẽ không theo kịp nhịp điệu sắc bén trong lời nói của mọi người.
Đến chính tôi khi nói xong cũng nhận ra vài chỗ sơ hở.
Yến Khâm ngồi phía đối diện, từ đầu tới giờ chưa mở miệng lấy một câu.
Vì anh không tham gia, phe tôi dần chiếm thế thượng phong.
Người ngồi cạnh anh không ít lần nhìn anh cầu cứu, nhưng Yến Khâm vẫn không phản ứng.
Đây là phần thi tranh biện theo cặp, hai đấu hai, nên đồng đội của anh phải một mình đối mặt với hai người bên tôi.
Mọi người nhanh chóng nhận ra sự bất thường, khi bên kia lắp bắp, không còn lời nào để nói, cả phòng bỗng chốc im phăng phắc, không khí trở nên kỳ lạ.
Cuối cùng, ngay cả tôi cũng sốt ruột, chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng, nhìn Yến Khâm nói:
"Đang nói chuyện với anh đấy!"
Yến Khâm cũng đang nhìn tôi, lúc này mới mở miệng:
"Xin lỗi mọi người."
"Trận này, tôi nhận thua."
Câu tiếp theo, Yến Khâm nói với riêng tôi:
"Với em, anh không tranh luận được."
Tôi kéo ghế, bước ra khỏi phòng sinh hoạt.
Ngoài hành lang, Yến Khâm đi theo tôi.
Tôi cũng không cố tình nặng lời, chỉ muốn biết vì sao anh lại không thể làm được, liền nói:
"So với việc anh nhường em, em càng muốn anh thực sự coi em là đối thủ."
Yến Khâm đáp: "Không phải anh nhường."
"Là anh thực sự không làm được."
"Trong đầu anh, lý lẽ logic và những lập luận vẫn cứ hiện lên từng điểm, từng câu rõ ràng."
"Nhưng trong lòng anh, lại luôn nói với anh rằng, những gì em nói đều đúng."
"Chỉ cần nhìn em thôi, lý trí của anh đã hoàn toàn bị sự thiên vị trong lòng làm cho mất cân bằng."
Anh nói tiếp:
"Mỗi đề tài tranh biện vốn dĩ chẳng có đáp án tuyệt đối đúng."
"Nhưng với anh thì có, anh đã có câu trả lời tiêu chuẩn cho riêng mình."
"Anh chỉ chọn đáp án đúng đắn và duy nhất của riêng anh."
Đó chính là lý do khiến anh không thể tranh biện với tôi.
Khi trái tim tôi vì những lời của Yến Khâm mà mềm nhũn ra lần nữa, trong phòng sinh hoạt, có người lén ló đầu ra nhìn, không nghe rõ chúng tôi nói gì, chỉ thấy Yến Khâm như đang không ngừng giải thích với tôi.
Thật ra khi nãy những người còn lại trong đội đều bị dọa choáng váng.
Yến Khâm, người mà sau lưng ai cũng gọi là "Anh Yến", trong trường luôn là người lạnh lùng với người khác.
Tôi là người đầu tiên dám tỏ thái độ không vui với Yến Khâm, còn bắt Yến Khâm phải đuổi theo giải thích.