Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Sau khi cô bạn cùng bàn tên là Kỷ Thi tỉnh dậy, hai chúng tôi cùng nhau trở về lớp.
Tôi phát hiện ra cô ấy hoàn toàn không dám nhìn tôi nhiều.
Từ khi tôi chuyển trường đến đây, Kỷ Thi là người đối xử với tôi nhiệt tình nhất, vậy mà bây giờ lại không nói lời nào.
Tôi cũng đại khái đoán được nguyên nhân.
Tôi cắn nhẹ môi, chủ động phá vỡ sự im lặng:
"Thi Thi, cậu sẽ không nói chuyện này ra ngoài, đúng không?"
Kỷ Thi sững người.
Lúc nãy, khi cô ấy mơ mơ màng màng ngủ trên giường bệnh trong phòng y tế, cô ấy nghe thấy ngoài rèm có tiếng nói chuyện khe khẽ, giống như tiếng thì thầm của cặp đôi.
Giọng nam đó, nghe rất giống người nổi tiếng khắp trường – Yến Khâm.
Ban đầu, Kỷ Thi còn tưởng mình đang mơ, khẽ hé rèm một chút, liền nhìn thấy —
Yến Khâm rất cao, chiều cao 1m87 của anh chẳng phải bí mật gì.
Một cô gái mảnh mai yếu ớt ngồi đó, chủ động nghiêng người hôn lên chàng trai đang nửa ngồi nửa quỳ trước mặt, có sự chênh lệch rõ ràng về chiều cao.
Sau khi hôn, hai người lại tiếp tục nói chuyện một lúc, không biết nói đến điều gì, Yến Khâm liền bật cười.
Trước khi rời đi, anh còn cố ý véo nhẹ vào gương mặt mềm mại của cô gái kia rồi mới rời khỏi phòng y tế.
Mọi người đều nói Mạnh Vi Minh cũng giống như những cô gái trước đây từng chuyển trường vì Yến Khâm, rằng chắc chắn Yến Khâm chẳng buồn để ý đến cô ấy.
Nhưng với cảnh tượng riêng tư đó, rõ ràng hai người là một cặp đôi thân mật, hơn nữa còn rất quen thuộc, chắc chắn đã yêu nhau không phải ngày một ngày hai.
Kỷ Thi hoảng hốt giải thích: "Tớ không cố ý nhìn đâu."
Giọng nói của cô ấy như sợ tôi sẽ trách mắng.
Tôi an ủi cô ấy: "Không sao đâu, đây là chuyện giữa tớ và Yến Khâm."
Kỷ Thi chớp mắt: "Cậu đang thừa nhận là… cậu và Yến Khâm…"
Tôi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Cô ấy giơ tay thề: "Tớ tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết!"
Sáng hôm sau đến lớp, tôi lấy từ trong cặp ra một hộp sô-cô-la, tặng cho Kỷ Thi.
Kỷ Thi nhìn hộp sô-cô-la rồi nói: "Hộp này đắt lắm, tớ chỉ lấy một viên thôi."
Tôi nhẹ nhàng nói với cô ấy: "Là Yến Khâm mua, anh ấy bảo tớ đưa cho cậu, coi như quà cảm ơn vì cậu đã giữ bí mật giúp bọn tớ."
Kỷ Thi nhận lấy.
Bình thường cô ấy chẳng có cơ hội tiếp xúc với Yến Khâm, anh có tiền có thế, hai người hoàn toàn không cùng một tầng lớp, cô ấy từ trước đến giờ chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn anh như một nam thần.
Ngay cả chính cô ấy cũng không thể ngờ rằng, Yến Khâm không chỉ có bạn gái, mà có một ngày, cô ấy còn nhận được quà từ Yến Khâm và bạn gái của anh.
Chẳng lẽ, chỉ có mình cô ấy phát hiện ra bí mật lớn nhất của trường sao?
"Các cậu yêu nhau bao lâu rồi?"
Nghe Kỷ Thi hỏi, tôi vẫn trả lời: "Hai năm rồi."
Kỷ Thi kinh ngạc lặp lại: "Hai năm?!"
Không phải mới yêu, không phải đang trong giai đoạn mập mờ, cũng không phải chỉ vài tháng.
Tình yêu thời cấp ba phần lớn chỉ là những rung động nhỏ, vậy mà bọn họ đã bên nhau hai năm rồi.
Chính là lúc Yến Khâm vừa vào cấp ba, khi các nữ sinh trong trường còn đang mơ mộng được gặp gỡ anh, được làm quen với anh, thì Yến Khâm đã có bạn gái rồi.
Mọi người cứ nghĩ Yến Khâm không hứng thú với chuyện yêu đương, ai ngờ vị thiếu gia này lại là người yêu sớm nhất.
Chỉ là, Mạnh Vi Minh mới chuyển trường được vài ngày, cũng chưa từng chủ động nói với ai về mối quan hệ của mình và Yến Khâm, nhìn bên ngoài còn tưởng là chẳng quen thân gì.
Hai năm, Yến Khâm thật sự đã giấu bạn gái quá kỹ.
"Tại sao các cậu vẫn phải giữ bí mật?"
6
Ông ngoại tôi chính là hiệu trưởng sắp nghỉ hưu của trường cấp ba này.
Một vài chuyện là do Yến Khâm sớm đã hứa với ông.
Tối thứ Bảy tuần này, Tống Dự cùng Lộ Thanh Viễn tổ chức một buổi tụ họp.
Yến Khâm dẫn tôi theo.
Tôi sớm đã gặp qua bạn bè của Yến Khâm, họ đều biết mối quan hệ giữa tôi và anh.
Vừa ngồi xuống phòng riêng, Yến Khâm đã hỏi Lộ Thanh Viễn:
"Đài phát thanh trường chỗ cậu năm nay còn thiếu người không?"
Lộ Thanh Viễn hiểu ngay ý của Yến Khâm, nhưng vẫn nói trước: "Chưa chốt nhân sự, nhưng suất phỏng vấn thì hết rồi."
Yến Khâm nói: "Vậy cậu giúp tôi thêm một suất đi."
Ai cũng biết Yến Khâm rất hiếm khi nhờ vả người khác.
Lộ Thanh Viễn hỏi lại: "Giúp cậu? Đại thiếu gia Yến định đến đài phát thanh trường trổ tài à?"
Đến tôi cũng nghe ra được, rõ ràng Lộ Thanh Viễn đang cố tình trêu chọc bọn tôi.
Yến Khâm cũng không che giấu: "Chuyện của vợ tôi, chẳng phải cũng là chuyện của tôi sao?"
Bên tay Tống Dự vẫn còn hộp thuốc lá và bật lửa.
Không lâu sau, anh ta cầm thuốc đi ra ngoài hút.
Lần trước sinh nhật Lộ Thanh Viễn, bọn họ còn mở champagne tại chỗ.
Chỉ riêng Yến Khâm, thuốc và rượu, anh chưa từng đụng tới.
Lần đầu tiên biết bạn bè anh hút thuốc, tôi ngửi trên người anh không có mùi thuốc, Yến Khâm nói, tôi có thể quản lý anh.
Tôi biết tính mình vốn ngoan ngoãn nghe lời, đây là lần đầu tiên được "dạy dỗ" để quản người khác.
Bắt anh phải nghe lời tôi.
Tôi dặn Yến Khâm, trước khi tốt nghiệp cấp ba, không được hút thuốc, cũng không được uống rượu.
Những điều tôi căn dặn, anh đều làm rất tốt.
Ăn cơm xong, bước ra khỏi nhà hàng sân vườn yên tĩnh, là một con đường nhỏ rợp bóng cây.
Sinh nhật lần trước, Lộ Thanh Viễn được tặng một chiếc xe mới, hôm nay anh ấy định đưa bọn tôi về.
Chúng tôi cùng nhau đi ra bãi đỗ xe bên cạnh, tôi và Yến Khâm nắm tay nhau.
Trên đường có vài chiếc lá rơi, tôi nổi hứng nghịch ngợm, cố tình giẫm lên lá khô phát ra tiếng kêu.
Yến Khâm đi theo tôi.
Đến khi thấy nắp cống nổi bật phía trước, tôi vừa định bước lên giẫm thử, lập tức bị anh kéo lại.
Yến Khâm lắc đầu với tôi: "Có thể giẫm lá cây, không được giẫm nắp cống, nguy hiểm lắm."
Bỗng thấy Lộ Thanh Viễn bật cười sau lưng chúng tôi.
Với hình tượng lạnh lùng, xa cách của Yến Khâm ở trường, ai mà ngờ được, lúc ở bên bạn gái anh lại dịu dàng như vậy.
Hai năm rồi, mỗi lần gặp Tống Dự và Lộ Thanh Viễn, Yến Khâm luôn kề cận thân thiết với cô gái của mình.
Lộ Thanh Viễn cảm khái nói với Yến Khâm: "Trước đây không cảm thấy, bây giờ nhìn lại, thật sự rất ghen tị với cậu."
Nỗi buồn vui của mỗi người vốn chẳng thể tương thông.
Lộ Thanh Viễn và Tống Dự vì một cô gái mà làm loạn cả trường, quan hệ cũng không còn như trước, mọi mặt đều bị ảnh hưởng.
Ngược lại với Yến Khâm, e là gần đây điều phiền não duy nhất của anh là làm sao chuẩn bị kỷ niệm hai năm yêu nhau với bạn gái.
Trước đây, Lộ Thanh Viễn từng nghĩ, Yến Khâm ổn định quá sớm, độ tuổi nên vui chơi lại tự trói buộc mình vì một cô gái.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Mạnh Vi Minh xinh đẹp, dù ở đâu cũng nổi bật.
Tính cách lại dịu dàng, hào phóng, quan trọng nhất là, đôi mắt long lanh như nước của cô gái ấy, trong đó chỉ có duy nhất Yến Khâm.
Khó trách Yến Khâm lại muốn sớm ổn định, giữ chặt người trong lòng.
So với cô, Lâm Khả Anh thật sự quá đỗi bình thường.
Cô ấy vừa thích được người khác nâng niu, vừa tỏ ra thanh cao.