Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7
Sáng thứ Hai, Yến Khâm tới đón tôi đi học.
Anh dậy rất sớm, vẫn còn ngái ngủ, cậu thiếu niên cao gầy ôm tôi, nhắm mắt tranh thủ chợp mắt.
Sắp đến nơi, tôi nắm lấy ngón tay anh : "Anh Yến Khâm."
Yến Khâm tỉnh dậy, không buông tôi ra, ngược lại áp mặt vào cổ tôi, câu đầu tiên còn mang theo giọng khàn ngái ngủ:
"Cục cưng, em thơm quá."
Xương quai xanh bị anh cắn nhẹ, tôi cũng để mặc anh muốn làm gì thì làm một lúc.
Do dự một lát, tôi khẽ nói với anh : "Tối kỷ niệm hai năm, em có thể không về nhà, anh có muốn đặt khách sạn trước không?"
Yến Khâm tỉnh táo hẳn, chỉnh lại cổ áo cho tôi, che đi dấu vết anh để lại, cuối cùng nói: "Được."
Vừa vào trường, Yến Khâm liền gặp hiệu trưởng.
Ai cũng biết con gái của hiệu trưởng rất giàu, Mạnh Vi Minh vừa chuyển tới chính là cháu ngoại của ông.
Dù trong nhà có tài xế riêng, hiệu trưởng vẫn giữ thói quen đạp xe đi làm suốt mấy chục năm.
Yến Khâm bước lên chào hỏi.
Khác với những người khác chào hỏi sẽ nói "chào thầy hiệu trưởng", Yến Khâm lại gọi thẳng: "Ông ngoại."
Chỉ thấy đại thiếu gia nhà họ Yến vốn luôn được nuông chiều, nhận lấy chiếc xe đạp trong tay ông: "Để cháu dắt xe cho ông."
Yến Khâm đích thân dắt xe tới bãi đỗ, cẩn thận để xe vào chỗ đỗ.
Hiệu trưởng chắp tay sau lưng, chờ anh dắt xe xong, hai người cùng đi một đoạn.
Ông cụ hỏi: "Nhiễm Nhiễm đâu rồi?"
Yến Khâm đáp: "Cô ấy về lớp rồi ạ."
Thầy hiệu trưởng gật đầu, hỏi tiếp: "Nhiễm Nhiễm thích nghi với trường mới thế nào?"
"Rất tốt." Yến Khâm nói, "Cô ấy rất giỏi, đã làm quen được bạn mới rồi. Những ngày gần đây, cháu mới thực sự nhận ra, cô ấy còn giỏi hơn chúng ta tưởng, có thể tự lập, tự lo cho bản thân, nhìn cô ấy vậy, cháu lại có chút hụt hẫng, cảm giác như mình không còn cần thiết."
"Nhưng cháu hiểu, cháu không nên ngăn cản cô ấy theo đuổi sự độc lập và tự do của mình."
"Làm quen được bạn là giỏi?" Hiệu trưởng vỗ vai anh, "Đừng chiều hư con bé quá."
Chuyện Yến Khâm giúp thầy hiệu trưởng dắt xe nhanh chóng lan ra khắp trường trong một buổi sáng.
Xuất thân của Yến Khâm vốn cao cao tại thượng, ánh mắt bình thường nhìn người cũng mang theo vẻ ngạo nghễ bẩm sinh.
Đúng là nhà con gái của thầy hiệu trưởng giàu có, nhưng so với gia tộc Yến Thị giàu có bậc nhất, thì nhà con gái của thầy hiệu trưởng vẫn cần nịnh nọt, bợ đỡ.
Hơn nữa, cả đời hiệu trưởng đều tận tụy vì sự nghiệp giáo dục, thanh bạch giản dị.
Vậy mà Yến Khâm lại hết sức cung kính đối với một ông hiệu trưởng "nghèo" như vậy.
Từ lâu đã có người nghe tin, Yến Khâm luôn gọi hiệu trưởng là "ông ngoại".
Tiết giữa giờ, Lâm Khả Anh lớp 3 cuối cùng cũng hỏi bạn thân của Yến Khâm, người thích cô ta là Tống Dự:
"Tại sao Yến Khâm lại gọi hiệu trưởng là ông ngoại?"
Khi Tống Dự nhìn qua, cô ta bình tĩnh bổ sung: "Tôi chỉ đơn thuần tò mò thôi, hình như hai người bọn họ đâu có quan hệ gì?"
Tống Dự đáp: "Bởi vì, Yến Khâm rất thân với một người cháu trong nhà hiệu trưởng."
Tống Dự nói thật, chỉ là Lâm Khả Anh hoàn toàn không nghĩ tới chữ "rất thân" ấy lại là người yêu.
"Yến Khâm còn có bạn thân hơn cả mấy cậu sao?"
"Có chứ." Tống Dự nói, "Thân hơn nhiều."
Lâm Khả Anh không hỏi thêm, sợ lộ tâm tư, cô ta muốn tính toán từng bước.
Ai cũng nói cô ta là nữ chính có sẵn lợi thế, chỉ cần nắm chắc Tống Dự hoặc Lộ Thanh Viễn, ít nhất có thể đổi đời.
Nhưng cô ta tham vọng hơn thế, cô ta muốn tự mình chọn "nam chính" cho mình.
Yến Khâm quá dễ khiến người ta khao khát chinh phục, nếu một người như anh chịu khuất phục trước cô ta, đó mới là vinh quang thực sự.
Cấp ba chỉ còn một năm cuối cùng, thời gian khiến anh rung động của cô ta không còn nhiều.
8
Đương nhiên tôi cũng biết chuyện hôm nay Yến Khâm gặp ông ngoại tôi.
Vừa gặp Yến Khâm, anh liền nói:
“Lần nào gặp ông ngoại, trong lòng anh cũng có chút căng thẳng.”
“Nhiễm Nhiễm, chẳng lẽ đây chính là cảm giác ra mắt phụ huynh sao?” Ngược lại, anh hỏi tôi.
Tôi nghĩ nghĩ, khen anh: “Vậy thì anh giỏi lắm đó, hoàn thành bước này từ sớm rồi.”
Yến Khâm khẽ cười, nhớ lại lời hiệu trưởng già nói với anh, cũng là câu hỏi dành cho cô bạn gái nhỏ của mình:
“Trong lòng em, vậy mà cũng tính là giỏi à?”
Tôi gật gật đầu, đưa tay ôm cổ Yến Khâm, ngẩng mặt lên, chân thành nói với anh:
“Trong lòng Mạnh Vi Minh, Yến Khâm mãi mãi là người giỏi nhất.”
Tôi nói thật lòng.
Yến Khâm chỉ lớn hơn tôi vài tháng, rõ ràng anh vẫn là một thiếu niên, vậy mà đã dùng bờ vai của mình che chở cho tôi cả bầu trời.
Anh là người giỏi nhất, chưa từng để tôi phải chịu chút mưa gió nào.
Luôn dùng hết khả năng của mình, ở bên cạnh bảo vệ tôi.
Những điều mà ngay cả cha mẹ tôi cũng không làm được, Yến Khâm đều đã làm được cho tôi.
Lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu trong sáng, chân thành nhất, không phải mẹ tôi cho tôi, mà là từ Yến Khâm.
Rất nhiều người ngưỡng mộ tôi sống như một nàng công chúa, từng bước đi đều nhẹ nhàng, vô lo vô nghĩ.
Sự vô lo và niềm vui của tôi, đều là Yến Khâm mang đến.
Buổi trưa hôm nay, Yến Khâm dẫn tôi đến căn nhà gần trường của nhà họ Yến.
Đó là căn biệt thự duy nhất nằm sát hồ trong khu dân cư.
Anh cũng ít khi tới đây, đây vốn là tài sản bỏ trống của nhà anh, gần đây mới được dọn dẹp lại, sau này sẽ là chỗ để chúng tôi ăn trưa và nghỉ ngơi sau giờ học.
Vừa bước vào, tôi đã nhìn thấy trên chiếc bàn thấp trong phòng khách có một cuốn sách, bìa sách in dòng chữ “Anh là ngân hà của nhân gian”.
Chỉ nhìn cái tên thôi cũng giống như là tiểu thuyết dành cho con gái.
Tôi tưởng là Yến Khâm chuẩn bị sẵn để tôi đọc cho đỡ buồn, vừa định cầm lên thì bị Yến Khâm thấy, anh lập tức nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng ngăn lại: “Không được chạm vào.”
“Trước đây Tống Dự từng mượn căn nhà này để tụ tập, không biết ai để lại, dì giúp việc chưa dọn kỹ.”
Nhìn như sách mới tinh chưa bóc, chắc là bị bỏ quên ở đây.
“Em xem thử có ghi tên không, tìm được chủ nhân thì trả lại.”
Yến Khâm không cho phép: “Đồ của người khác, bẩn.”
“Ngoan nào, đừng chạm vào.”
Anh hơi nhíu mày, rút mấy tờ khăn giấy, trực tiếp hất cuốn sách vào thùng rác bên cạnh, sau đó đi rửa tay.
Yến Khâm có bệnh sạch sẽ.
Trước đây tôi từng tới nhà họ Yến, mỗi lần ăn cơm chung với cha mẹ anh, trong nhà đều phải dùng đũa riêng.
Chỉ là, rõ ràng anh bị bệnh sạch sẽ như vậy, thế mà khi chỉ có hai chúng tôi, mỗi bữa cơm đều ăn rất lâu.
Không phải anh đút tôi ăn, thì cũng thích để tôi đút anh ăn.
Sau khi ăn xong thì nghỉ ngơi, Yến Khâm không có thói quen ngủ trưa, nhưng anh vẫn ở bên tôi.
Tôi không ngủ được, hôm nay càng muốn rúc vào lòng anh làm nũng.
Tôi chớp mắt, tiến lại gần anh.
Yến Khâm liền ôm tôi vào lòng, vòng tay anh ấm áp, thoải mái đến mức khiến tôi chỉ muốn dính sát vào anh hơn.
Tôi hỏi: “Không phải hôm nay anh hẹn bọn họ đi chơi bi-a buổi trưa sao?”
Nếu anh đi chơi bi-a, trưa nay tôi vốn định đi ăn với Kỷ Thi ở nhà hàng mà cô ấy khen ngon.
Yến Khâm cụp mắt, đáp: “Bảo em đi cùng anh, em không chịu.”
“Em không theo anh, vậy đổi lại là anh theo em.”
Phần lớn thời gian, tôi cảm thấy anh trưởng thành, chín chắn hơn bạn cùng tuổi.
Nhưng cũng có lúc cảm thấy anh hơi dính người.
Tôi ngẩng mặt, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Anh hại em thất hẹn rồi đó.”
Tôi nghe thấy Yến Khâm thở dài, sau đó anh ôm tôi chặt hơn, nhẹ giọng nói:
“Dù là bạn bè như Lộ Thanh Viễn, Tống Dự, hay kể cả bây giờ là cha mẹ anh, trước mặt tất cả bọn họ, em vẫn luôn là người quan trọng nhất với anh.”
Anh khẽ hôn lên khóe môi tôi:
“Nhiễm Nhiễm, vậy nên, so với bất kỳ ai, em cũng đừng bao giờ bỏ mặc anh được không?”
Tôi im lặng suy nghĩ một lúc, cũng nhận ra dạo gần đây làm quen thêm bạn mới, đúng là có chút lơ là anh.
Tôi ôm chặt lấy Yến Khâm, nói: “Được.”
“Chúng ta phải là người thân thiết và quan trọng nhất với nhau.”