Đêm Hạ Chưa Kịp Quên - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhưng tôi không thể chống lại được số phận của mình, số phận phải biến mất khỏi thế giới của anh.


Trong mấy năm đó, tôi như bị tước đoạt ký ức, khi có ý thức trở lại, đã là sinh viên năm ba rồi.


Khi đó, tôi đang học tại một trường đại học 985 ở Úc Thành.


Vở nhạc kịch kết thúc, khán giả lần lượt ra về.


Nam Thành là một thành phố phía Nam, gần biển, không có tuyết rơi.


Ở quảng trường náo nhiệt, có một con phố, ven đường có vài quán rượu nhỏ.


Giọng hát du dương cùng tiếng đàn guitar vọng ra từ góc phố.


“Biết đâu, bất chợt em xuất hiện


Trong quán cà phê nhỏ ven đường,


Anh sẽ khẽ mỉm cười,


Ngẩng đầu vẫy tay chào


..."


Tôi đi đến một chiếc ghế và ngồi xuống.


Một giọng nói vượt qua cả thời gian vang lên bên cạnh tôi: "Chào cô."


Trong một khoảnh khắc, đầu óc tôi trống rỗng, toàn thân cứng đờ.


"Tôi đã xem cuộc phỏng vấn mấy ngày trước, có phải cô là người lên kế hoạch cốt truyện của công ty Phạn Mộng không?"


Lời anh vừa dứt, tôi mới nhớ ra mình cần phải thở, hít một hơi thật sâu, cứng nhắc quay đầu lại.


Mấy ngày trước, công ty đã đăng tải video phỏng vấn đội ngũ lên kế hoạch, trong đó có tôi.


Trong ký ức thời cấp ba của tôi Chu Thời Dập có khuôn mặt non nớt, hai má còn hơi bầu bĩnh.


Chu Thời Dập của bây giờ có ngũ quan sắc nét hơn.


Và đôi mắt ấy giờ đây mang theo một nụ cười có chút xa cách.


Tôi cố gắng kìm nén tiếng tim đập, hoàn hồn lại, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."


Anh cười hỏi tôi, nhưng anh đã không còn nhớ tôi nữa rồi.


"Nghe nói tuyến truyện này là do cô viết, tôi rất thích bối cảnh và tình tiết của câu chuyện."


"Nhưng tôi mãi vẫn chưa qua được ải đó, có thể hỏi một chút, kết cục của họ sẽ là gì không?"


Hơi thở tôi trở nên mong manh, trong con ngươi phản chiếu hình bóng anh: "Mãi mãi lỡ nhau."


Anh đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, tóc mái hơi che khuất đôi mắt.


Nhưng tôi vẫn có thể thấy một tia tiếc nuối thoáng qua trong mắt anh, anh khẽ thở dài: "Vậy sao? Thật là có chút đáng tiếc."


"Rất vui được gặp cô ở đây, cô cũng đến xem vở nhạc kịch này sao?"


"Vâng." Tôi nhìn anh, "Bởi vì... tôi có một lời hẹn với một người."


Mùa đông ở Nam Thành, gió như dao cắt, thổi vào mặt rất đau.


Mắt tôi cay xè: "Chúng tôi đã hẹn rằng khi vở nhạc kịch này lưu diễn trở lại ở Trung Quốc, chúng tôi sẽ cùng nhau đi xem."


Chu Thời Dập không phải là người thích tò mò chuyện riêng tư của người khác, thấy bộ dạng thất thần của tôi, anh biết tôi đã không đợi được người đó.


Anh mím môi gật đầu, cười nói: "Vở nhạc kịch tối nay rất hay, hy vọng cô cũng có một buổi tối vui vẻ, tôi còn có chút việc nên đi trước đây, tạm biệt."


"Cảm ơn, anh cũng vậy." Lồng ngực như bị gió lạnh lùa vào, tôi mấp máy môi, "Cái ải ẩn đó, sau khi người chơi đầu tiên mở khóa, sẽ được công bố."


Thấy anh quay người định đi, tôi bất giác đứng dậy: "Kết cục của họ, sẽ không chỉ như vậy."


Anh dừng bước, chiếc áo khoác đen bị gió thổi tung.


Người đi đường vội vã, tôi chờ đợi anh quay người và mỉm cười.


Sau đó, anh từ từ quay lại, đôi mắt lộ ra khẽ chớp: "Tôi đoán được rồi, tình cảm của một người sáng tạo dành cho nhân vật của mình có thể cảm nhận được qua cốt truyện và lời thoại. Tôi cảm thấy khi cô viết những tình tiết này, chắc hẳn cô cũng đang tiếc nuối cho họ, vì vậy tôi đoán cô sẽ cho họ một kết thúc viên mãn trong ải ẩn."


Gió thổi lá rơi, mười năm xa cách, chàng thiếu niên năm nào đã trưởng thành vẫn dịu dàng và tốt đẹp như vậy.


"Cảm ơn, rất vui khi được gặp anh ở đây."


Trong tầm mắt mờ dần của tôi, bóng lưng người đàn ông biến mất ở góc phố.


Chu Thời Dập, thật vui vì đã gặp được anh trong những năm tháng thanh xuân hoang mang và tự ti của em.


Mong rằng sau này con đường sự nghiệp của anh sẽ rực rỡ, và anh sẽ hạnh phúc bên cô gái mình yêu.


Tôi bất lực ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ cao chót vót.


Cảm giác quen thuộc ấy lại đến, là sự điều khiển của cốt truyện.


Cuối cùng tình yêu của tôi cũng phải lụi tàn trong mùa đông lạnh giá này.


Nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống khóe môi, mặn chát và đắng ngắt.


5


Ở Nam Thành có một tuyến xe buýt mà tôi rất quen thuộc, sau bao năm nó vẫn còn đó, tuyến đường cũng không thay đổi.


Khi đó, chúng tôi phải học tối đến mười rưỡi mới được về.


Tôi đứng ở trạm xe, lên xe và tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.


Cảnh vật ngoài cửa sổ liên tục lùi về phía sau.


Ánh đèn đường vàng ấm áp phản chiếu trên cửa sổ xe, tôi nhìn khuôn mặt mình trong tấm kính.


Cô gái đang không ngừng khóc vì bài thi thử không tốt, cách một khoảng không thời gian, đã nhìn thấy chính mình của năm hai mươi tám tuổi.


Ngày hôm đó ngồi trên xe, cả người chìm trong cảm xúc tiêu cực.


Xe buýt dừng lại ở hết trạm này đến trạm khác, khi tôi nghĩ trên xe không còn ai, tôi cúi đầu lau nước mắt.


Chỉ mong chuyến xe buýt này sẽ chạy đến tận cùng trời cuối đất, không bao giờ dừng lại.


Nhưng rồi cũng sẽ có điểm cuối, đến điểm cuối thì phải xuống xe.


Tôi cúi đầu, khẽ thở dài rồi bước xuống.


Nhìn con đường rộng lớn xa lạ, tôi bỗng có chút sợ hãi.


Con đường đang sửa chữa, bụi bay mù mịt.


Tôi sợ hãi nhìn lại phía sau.


Chu Thời Dập đeo đàn guitar đi ngang qua tôi, khẽ liếc nhìn tôi một cái.


Anh bước không quá nhanh, bộ đồng phục xanh trắng bay trong gió.


Nỗi sợ hãi vừa rồi đã bị niềm vui thay thế, mắt tôi sáng lên, siết chặt quai cặp, vui vẻ đi theo sau.


Khoảnh khắc đó tôi có chút hả hê, anh ấy cũng đi quá trạm rồi.


Bóng lưng chàng trai cao lớn, khi đi qua con đường có đèn giao thông, niềm vui trong lòng đã xua tan đi nỗi thất bại của kỳ thi.


Tôi cầu nguyện với trời cao: Ông trời ơi, hãy để con đường này dài thêm một chút nữa đi.


Anh không đến chào tôi, chắc chắn lại không nhớ tôi rồi.


Chu Thời Dập, mỗi lần anh quên cái tên "Dương Thì Nhất" là vì đã kích hoạt cốt truyện sao?


Bởi vì Dương Thì Nhất là một người qua đường, trong thế giới của anh, người này không nên có tình tiết.


Xe dừng ở trạm cuối, tôi bước xuống.


Tôi quay đầu lại thì thấy một bóng người quen thuộc.


Chu Thời Dập trong chiếc áo khoác đen vừa lúc nhìn về phía này.


Thấy tôi, anh sững người, tôi cũng sững người.


"Thật trùng hợp." Anh nhìn chiếc xe buýt vừa rời đi, "Lúc đợi xe trên đường, tôi thấy chuyến xe này, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, nên đã lên xe, không ngờ lại gặp cô ở trạm cuối."


Anh giữ một khoảng cách nhất định với tôi, giọng điệu như đang trò chuyện với một người bạn cũ.


Tôi nói: "Hồi cấp ba tôi đi học về cũng đi chuyến xe này, đã lâu lắm rồi không về Nam Thành, nên muốn hoài niệm một chút."


"Cô cũng học cấp ba ở Nam Thành à, có phải trường Nhất Trung không?"


Anh ngạc nhiên nhìn tôi.


Tay cầm túi xách của tôi đổ mồ hôi, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."


"Vậy thì càng trùng hợp hơn, tôi cũng học Nhất Trung, biết đâu chúng ta còn cùng khóa."


Tôi khẽ chớp mắt: "Chúng ta là..."


Giọng tôi bị tiếng xe thể thao gầm rú bên cạnh cuốn vào bụi đất.


"Gì cơ?" Chu Thời Dập hơi cúi người xuống.


Tôi vừa định mở miệng, điện thoại của Chu Thời Dập đã reo lên, anh liếc nhìn, khẽ nói: "Xin lỗi."


Anh quay người đi nghe điện thoại, không biết có phải thính giác của tôi quá tốt hay không.


Ngay lúc anh bắt máy, tôi nghe thấy một giọng nữ trong trẻo: "Alo, anh đang ở đâu đấy?"


Lần trước là một đêm hè oi ả, gió đêm mang theo vị mặn của biển thổi phồng bộ đồng phục của chúng tôi.


Bây giờ là mùa đông, tôi nhìn người đàn ông đứng trước mặt, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không một vì sao.


Vị đắng chát len lỏi vào tim.


Tôi nặng nề cúi đầu, có lẽ họ đã ở bên nhau từ lâu rồi.


Khi ngẩng đầu lên, trước mắt đã không còn bóng dáng Chu Thời Dập.


Và tiếng sóng biển văng vẳng bên tai vừa rồi cũng đã biến thành tiếng người ồn ào trên quảng trường.


Tôi đứng ở một nơi xa lạ, ngơ ngác nhìn đám đông xung quanh.


Lại là như vậy, lại là như vậy.


Lúc này điện thoại rung lên, tôi đưa tay bắt máy: "Dương Thì Nhất, cô đến đâu rồi? Mọi người đều đến cả rồi, tiền tăng ca cô còn muốn hay không?"


Tôi vội vàng nói: "Tôi đến ngay đây."


Tôi vội mở điện thoại, tìm công cụ chấm công và bấm vào, nhìn vị trí trên đó, tay tôi dừng lại giữa không trung.


Đây không phải Bắc Thành, cũng không phải Nam Thành.


Mà là Du Thành.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo