Đoạn Tuyệt - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

4.

Trong văn phòng, ánh mắt cha nhìn tôi sắc như dao:

“Chu Vũ Trì, con nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn ra nước ngoài sao?”

“Bốn năm tới, ngoài tiền bạc ra, gia đình sẽ không thể giúp gì thêm cho con. Con phải tự mình đạt được thành tích, mới đủ tư cách giành tấm vé bước vào tầng quản lý công ty.”

“Cha và dì Cầm của con chỉ nhìn vào năng lực của con và Văn Tranh. Ai thừa kế công ty, không quan trọng là nam hay nữ.”

Tôi nhìn cha chăm chú.

Ở kiếp trước, tôi luôn nghĩ trong mắt ông chỉ có công ty, còn tôi — ông chẳng mảy may quan tâm.

Cũng vì vậy, tôi mới lao đầu vào tình yêu méo mó với Văn Tranh như con thiêu thân, không tiếc cả bản thân.

Nhưng bây giờ tôi hiểu ra — ông rất yêu tôi.

Vậy thì, tôi không cần vì cái gọi là “tình yêu”, mà từ bỏ chính mình, từ bỏ mục tiêu cuộc đời.

Tôi khẽ nói:

“Cha yên tâm đi.”

Về đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn hành lý để chuẩn bị đi du học.

Không ngờ Văn Tranh đẩy cửa bước vào mà không hề gõ — thản nhiên, ngang ngược.

Anh xách theo một hộp bánh ngọt mới ra lò, vừa thấy tôi đang thu dọn đồ đạc, liền tiến tới, siết chặt cổ tay tôi, giọng điệu lạnh lùng:

“Chu Vũ Trì, em còn định giở trò đến bao giờ?”

“Nước ngoài thì có gì? Muốn học đại học, chẳng lẽ không thể học trong nước? Hay là…” 

Ánh mắt anh bỗng trở nên sắc lẹm: “Em không chịu nổi việc nhìn tôi và An Nhiên bên nhau?”

Tôi im lặng.

Tôi biết phải nói gì với anh đây?

Rằng cuộc đời tôi không chỉ xoay quanh ghen tuông, mà còn có học vấn, sự nghiệp, và tương lai?

Nhưng trong mắt anh, sự im lặng của tôi lại thành ngầm thừa nhận.

Anh bắt đầu sốt ruột, đưa mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc thùng rác — nơi có con búp bê nhồi bông năm xưa, đôi mắt anh trừng lớn, kinh ngạc:

“Em từng nói sợ bóng tối, mỗi năm sinh nhật, ngoài quà chính, tôi còn tặng thêm cho em một con búp bê vải. Vậy mà… Em ném hết đi rồi?”

Tôi nhíu mày, ấn nhẹ vào trán như muốn xua đi cơn đau:

“Anh, tôi không còn là trẻ con nữa.”

“Hơn nữa, tôi sắp ra nước ngoài, để mấy thứ đó ở nhà cũng chỉ bụi bặm, chi bằng dọn sạch từ sớm.”

Văn Tranh nghẹn lời.

Một lúc sau, anh cắn răng, buông ra mấy lời nửa giận nửa đau:

“Được lắm, Chu Vũ Trì, em giỏi lắm!”

“Tôi không tin em vì chút ghen tuông ấy mà bốn năm trời không về nhà.”

“Cũng tốt thôi, ra ngoài quen mấy thằng Tây cho rồi, đỡ suốt ngày nhìn tôi rồi sinh mấy cái ý nghĩ không nên có!”

Tôi chỉ biết khẽ thở dài.

Nói thật lòng, tôi thật sự không định về nhà trong bốn năm đại học.

Ngoài việc tập trung học hành, cha còn giao cho tôi một nhiệm vụ đặc biệt — có thể tôi sẽ bận tối mắt.

Ngày Văn Tranh kết hôn, cả biệt thự rộn ràng chuẩn bị.

Cha như thường lệ, đến công ty họp sớm.

Dì Cầm thì hớn hở cùng Văn Tranh chuẩn bị đón dâu.

Không ai để ý đến tôi.

Tôi cũng không muốn ai để ý.

Thế là, tôi kéo vali, lặng lẽ lên taxi, thẳng tiến đến sân bay…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo