Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5.
“Con trai, sao trông con có vẻ bất an thế?”
Trong biệt thự, Văn Cầm dịu dàng tự tay thắt cà vạt cho Văn Tranh, ánh mắt đầy vẻ trìu mến.
Văn Tranh lắc đầu, thần sắc có phần thất thần.
An Nhiên là mối tình đầu của anh, giờ sắp trở thành vợ anh — lẽ ra anh phải vui sướng mới đúng.
Nhưng sao trong lòng lại có chút trống trải?
Lẽ nào… Là vì Chu Vũ Trì sao?
Anh lập tức gạt đi, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười chế giễu.
Làm gì có chuyện đó.
Đúng là anh từng rất thích cảm giác được Chu Vũ Trì âm thầm yêu, đau khổ vì mình.
Nhưng An Nhiên mới là người anh muốn che chở đến suốt đời.
“A Tranh!”
Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai.
An Nhiên mặc váy cưới trắng tinh, nụ cười rực rỡ, từ từ bước tới.
Đôi mắt Văn Tranh ánh lên vẻ vui mừng.
Ánh trăng năm xưa anh không thể chạm tới, cuối cùng cũng rơi vào lòng bàn tay anh.
Sau lễ cưới, An Nhiên như vô tình hỏi:
“Ủa, hôm nay không thấy Vũ Trì nhỉ?”
Văn Tranh lúc này mới nhận ra — cô gái nhỏ thích náo nhiệt ấy, vào chính ngày cưới của anh, lại biến mất không tung tích.
Anh lạnh nhạt đáp:
“Con bé đó suốt ngày khùng khùng điên điên, ai biết nó chạy đâu rồi.”
Đến khi An Nhiên đi tiếp khách, anh không nhịn được mà kéo mẹ mình lại hỏi nhỏ:
“Mẹ, sao không thấy Vũ Trì đâu?”
“Vũ Trì đã ra nước ngoài học rồi.”
Cha của Chu Vũ Trì từ tốn lên tiếng, bước tới.
Văn Tranh sững sờ.
Chu Vũ Trì… Xuất ngoại mà không nói một lời sao?
Hừ!
Chắc chắn là còn đang ghen chuyện anh cưới An Nhiên, nên giận dỗi bỏ đi.
Không sao cả.
Văn Tranh rất chắc chắn — Chu Vũ Trì không thể nào thật sự buông bỏ anh mà an tâm học hành ở nơi đất khách quê người.
Sớm muộn gì, cô cũng sẽ tìm lý do quay về, nằng nặc đòi ở lại bên cạnh anh.
Thôi, cứ để cô làm mình làm mẩy.
Tới lúc đó, anh lại dỗ dành là được.
Cha Chu nhìn hai vợ chồng mới cưới, ánh mắt bình thản nhưng không kém phần sâu sắc, cất giọng:
“Chúc mừng con, Văn Tranh. Bây giờ con đã là người chồng, phải học cách gánh vác trách nhiệm.”
Trong lòng Văn Tranh hơi khó chịu.
Anh vốn không ưa cha Chu — luôn tỏ vẻ dạy đời.
Nhưng anh lại không dám thất lễ.
Vì ông là con cáo già lão luyện, cứ như nhìn thấu mọi toan tính và sự bẩn thỉu trong lòng anh.
Vì vị trí thừa kế công ty, cuối cùng Văn Tranh vẫn gật đầu.
Sau khi cha Chu rời đi, An Nhiên kéo áo anh, bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ khá tự tin.
An Nhiên hơi ngượng ngùng:
“A Tranh, đây là anh họ em — Lâm Bằng. Anh ấy rất ngưỡng mộ anh, cũng rất có hứng thú với tập đoàn Chu thị. Anh có thể cho anh ấy cơ hội thực tập không?”
Văn Tranh liếc mắt đánh giá.
Lâm Bằng lập tức đưa tay ra, nở nụ cười có phần nịnh nọt:
“Chào anh rể!”
Chỉ một tiếng “anh rể”, Văn Tranh lập tức hả hê trong lòng.
Vì muốn thể hiện năng lực trước mặt vợ mới cưới, anh không hề do dự mà đồng ý ngay.
…
Một năm trôi qua.
Chu Vũ Trì chưa từng về nhà, thậm chí cũng không gọi cho Văn Tranh một cuộc điện thoại.
Nếu không nhờ cha Chu vẫn điềm nhiên như thường, có lẽ Văn Tranh đã nghi ngờ… Liệu cô có mất tích rồi không?
Anh thường bực bội nghĩ:
Chu Vũ Trì định giận đến bao giờ?
Trước kia, dù có giận cách mấy, cuối cùng người chủ động làm lành luôn là cô.
Vậy mà lần này, lại im lặng lâu đến thế!
Không bao lâu sau, anh không còn thời gian để bận tâm đến chuyện đó nữa.
Lâm Bằng gặp chuyện rồi!
Ban đầu, nhờ danh “anh rể”, Lâm Bằng dễ dàng được thực tập rồi trở thành nhân viên chính thức.
Anh ta nhanh chóng leo lên quản lý nhờ dựa hơi Văn Tranh.
Nhưng rồi, có người tố cáo anh ta tuồn bản báo giá cho đối thủ, khiến công ty thiệt hại nghiêm trọng.
Lâm Bằng bị đình chỉ điều tra.
Văn Tranh cũng bị cha Chu mắng cho một trận, lòng đầy sự bực dọc.
Anh nghĩ thầm:
Lâm Bằng sống chết ra sao, chẳng liên quan gì tới mình.
Ngay lúc đó, An Nhiên có thai!
Cả thai kỳ, Văn Tranh gác lại mọi công việc, ngày đêm ở bên chăm sóc cô ta.
Nhưng An Nhiên luôn mang vẻ mặt khó chịu, không hề vui vẻ.
Cô ta khẩn cầu:
“A Tranh, anh họ em không cố ý đâu… Em xin anh, cho anh ấy một cơ hội, giúp anh ấy đi…”