Đợi đã, tôi ổn mà - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

11

 

[Tống Hòa Nguyên: Ý cậu là gì?]

 

[Tống Hòa Nguyên: Cậu đang nói Tâm Ngu ghét tôi sao?]

 

Dưới đó là một dãy biểu tượng khóc lóc.

 

Tôi mím môi, cố nhịn cười.

 

[Tôi: Ai bày cho cậu cái ý tưởng vớ vẩn là thuê người giả làm bạn gái thế?]

 

[Tống Hòa Nguyên: Chú tôi.]

 

[Tôi: Cậu còn từng tán bạn thân của cô ấy.]

 

[Tống Hòa Nguyên: Gì cơ? Tôi luôn chỉ thích mỗi cô ấy thôi mà!]

 

[Tống Hòa Nguyên: Tôi chỉ muốn bạn cô ấy giúp một tay thôi.]

 

[Tôi: ……]

 

[Tôi: Bỏ cuộc đi, đừng làm phiền người ta nữa.]

 

Tôi nghiêng người, ngả đầu lên vai Thiệu Hứa.

 

Anh đang cuộn mình trên sofa, lim dim ngủ gật.

 

Bị tôi làm đánh thức, anh hé mắt một cách khó khăn, khẽ xoa mặt, tóc hơi rối.

 

Tôi ngắm nhìn gương mặt nghiêng của Thiệu Hứa, suy nghĩ một lúc.

 

Rồi cúi đầu, nhắn lại.

 

[Tôi: Thật ra cái cách của cậu cũng hơi có tác dụng đấy.]

 

[Tôi: Tôi và Thiệu Hứa đang hẹn hò rồi.]

 

Tống Hòa Nguyên trả lời rất nhanh.

 

[Tống Hòa Nguyên: ???]

 

Cùng lúc đó, tin nhắn của Trình Tâm Ngu cũng hiện ra.

 

[Ở đây không có cá: Tuyệt quá đi mất!!]

 

[Ở đây không có cá: Cứ để Tống Hòa Nguyên mục nát trong đất đi hahaha.]

 

Thiệu Hứa lười biếng tựa vào lưng ghế sofa, nhắm mắt một lúc rồi lại mở ra.

 

Giọng anh hơi khàn:

 

“Anh đã mua vé xe cho ngày kia rồi, cũng đặt khách sạn xong xuôi.”

 

“Mỗi ngày đều có lịch trình rõ ràng.”

 

Ánh nắng nhẹ nhàng rọi xuống sống mũi anh, yết hầu khẽ động.

 

Trong mắt Thiệu Hứa lộ ra ý cười mờ nhạt.

 

Giọng điệu anh mệt mỏi nhưng dịu dàng, ngón tay khẽ chạm vào má tôi.

 

“Em đúng là khiến người ta phát điên.”

 

Tôi liếc nhìn cha mẹ mình.

 

Họ đang ngồi quanh bàn ăn, trò chuyện rôm rả với cha mẹ Thiệu Hứa.

 

Đột nhiên, điện thoại trong tay tôi bị giật mất.

 

Tôi ngẩng đầu chỉ thấy bóng lưng cao lớn của Thiệu Hứa.

 

Anh cầm điện thoại của tôi đi vào phòng, để lại một câu nhẹ bẫng:

 

“Anh đi tỉnh táo một chút.”

 

Tôi: “……”

 

Gì đó, tỉnh táo thì tỉnh táo.

 

Anh cầm điện thoại em làm gì chứ?

 

Sững người vài giây, tôi lập tức bật dậy đuổi theo.

 

Vặn mở cửa.

 

“Thiệu Hứa, anh…”

 

Bất ngờ, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào trong.

 

Thiệu Hứa hơi cong khóe mắt, ép tôi vào cánh cửa.

 

“…Anh cầm điện thoại em làm gì?”

 

Anh nheo mắt, nghiêng đầu giúp tôi vuốt sợi tóc bên tai.

 

“Không phải anh bảo là muốn tỉnh táo một chút sao?”

 

“Thế giờ anh đang làm gì đấy?”

 

Giọng Thiệu Hứa trầm ấm, đầy sức hút.

 

“Anh đang tỉnh táo đây.”

 

Thiệu Hứa đứng ngược sáng, bao phủ tôi trong hơi thở riêng của anh.

 

Anh cúi đầu, nghiêng mặt dịu dàng áp sát.

 

“Báo trước một chút.”

 

Môi anh khẽ cong, vẽ nên nụ cười đẹp đẽ.

 

“Chuyện đêm qua, hôm nay cũng làm được chứ?”

 

Tôi giả vờ suy nghĩ:

 

“Để em nghĩ xem…”

 

Thiệu Hứa đột ngột áp xuống, âm cuối tan vào trong nụ hôn sâu.

 

Anh hôn chậm rãi, thay đổi góc độ liên tục.

 

Một lúc lâu sau.

 

Tôi lui ra, lưỡi hơi tê.

 

“Lần sau đừng hôn lâu thế nữa.”

 

Thiệu Hứa trông có vẻ hoàn toàn tỉnh táo rồi.

 

Anh mỉm cười.

 

Lúc này, cửa bị gõ hai cái cho có lệ rồi nhanh chóng mở ra.

 

Cha mẹ hai bên tươi cười nhìn chúng tôi.

 

Mẹ tôi cầm chìa khóa, ánh mắt hiền hòa:

 

“Nói đi, hai đứa quen nhau được bao lâu rồi?”

 

12

 

Hai ngày nay.

 

Mẹ tôi và dì Đổng thường “vô tình” ngồi cạnh tôi.

 

Giọng điệu bình thản, ánh mắt thì tò mò hỏi han chuyện yêu đương.

 

Tôi hoàn toàn không chống đỡ nổi.

 

Có lần tôi không nhịn được: “Sao mọi người không đi hỏi Thiệu Hứa ấy?”

 

Mẹ tôi cười hiền hòa: “Thằng bé Tiểu Thiệu miệng cứng lắm, không moi được gì đâu.”

 

… Tức là con miệng mềm hả.

 

Sau khi xuất phát, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Thật là cảm ơn trời đất.

 

Trên tàu cao tốc, tôi ngủ thiếp rồi tỉnh lại giữa chừng.

 

Mơ mơ màng màng hỏi: “Sao anh không ngủ?”

 

Thiệu Hứa nheo mắt, vẻ mệt mỏi còn vương trên trán.

 

“Ngủ một lát rồi.”

 

Anh chậm rãi bổ sung:

 

“Vừa nhắm mắt chưa được năm phút, đầu em đã đập vào cửa sổ rồi.”

 

Tôi ngạc nhiên: “Hả?”

 

Thiệu Hứa khẽ cười, không nói thêm.

 

Tôi hiên ngang nói: “Em không ngủ nữa, anh ngủ thêm đi, lát tới em gọi.”

 

Nửa tiếng sau.

 

Tôi gục đầu ngủ say trên cánh tay Thiệu Hứa.

 

Gần đến trạm mới lơ mơ tỉnh dậy.

 

Người đông nghịt.

 

Thiệu Hứa kéo hai vali, dặn dò: “Đi trước đi.”

 

Tôi ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”

 

Anh liếc nhìn xung quanh, cúi đầu giải thích: “Em đi sau anh không nhìn thấy em.”

 

Chúng tôi đặt hai phòng riêng.

 

 

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo