Đợi đã, tôi ổn mà - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Đừng nhìn."

 

Tôi dùng ngón trỏ khẽ móc vào chiếc vòng trên cổ tay anh.

 

"Nãy giờ đứng đó không nghe rõ, cậu nói tiếp đi."

 

"Mình nghe đây."

 

Thiệu Hứa khẽ nghiêng đầu, mắt cụp xuống rồi lại ngẩng lên nhìn thẳng vào tôi.

 

Sự trầm mặc dần tan, nỗi nghẹn ngào cũng vơi bớt.

 

Anh chậm rãi nói:

 

"Sinh nhật mười tám của em là vào lễ Giáng sinh năm nhất đại học, nhớ không?"

 

"Hè này tôi vốn định tỏ tình với em."

 

Tôi vô thức giật nhẹ vòng tay của anh.

 

Thiệu Hứa khựng lại một thoáng, hàng mi rủ xuống.

 

"Một tuần trước, em cười bảo tôi rằng em có bạn trai rồi."

 

"Hôm đó tôi vừa hay đặt hoa cho hôm sau."

 

Anh chớp mắt rất chậm.

 

"Bây giờ nghĩ lại, thì ra là tôi đến muộn rồi."

 

Tôi lại kéo nhẹ vòng tay.

 

"Còn gì nữa không?"

 

"Trừ hoa ra, còn gì nữa?"

 

Thiệu Hứa mím môi:

 

"Hai vé xe đi Thủy cung vùng địa cực, cùng vé vào cửa."

 

"Chẳng phải em rất thích rái cá biển sao?"

 

Tôi rũ mắt cười nhẹ.

 

Hoa, tỏ tình, và cả rái cá.

 

"Em rất thích."

 

Mu bàn tay tôi chạm vào tay anh.

 

Chạm đến lòng bàn tay, rồi từ từ đan mười ngón tay vào nhau, khít không kẽ hở.

 

"Thiệu Hứa, em phát hiện anh thật sự rất hiểu em đấy."

 

Tôi nhìn rõ trong mắt Thiệu Hứa hiện lên chút nghi hoặc và bối rối.

 

Anh im lặng, không hỏi, cũng không rút tay về.

 

Tôi lâng lâng cả người.

 

Tính xem khi nào cùng Thiệu Hứa đi Thủy cung vùng địa cực.

 

Chợt nhớ ra, chuyện bạn trai vẫn chưa giải thích.

 

"À, chuyện bạn trai là giả đấy."

 

"Tống Hòa Nguyên nhờ em giả làm bạn gái, người cậu ta muốn theo đuổi là người khác."

 

Tôi tỏ vẻ thương cảm: "Có điều chắc là theo đuổi không nổi rồi."

 

Thiệu Hứa lặng lẽ nhìn tôi một lúc lâu.

 

"Sao lại đồng ý với cậu ta?"

 

Tôi né tránh ánh nhìn.

 

"Giả làm bạn gái, một tuần hai vạn tệ, ai mà không động lòng."

 

Một tay tôi nắm tay anh, tay kia nghịch vòng tay.

 

"Hơn nữa... Tháng sau là sinh nhật anh mà, em định tặng anh một đôi giày."

 

Tôi cố làm cho giọng điệu tự nhiên.

 

"Thật ra em cũng định cùng anh đi xem rái cá đấy..."

 

Lặng im hồi lâu.

 

Thiệu Hứa đột nhiên cười khẽ, nhưng không thành tiếng.

 

Tôi không dám ngẩng đầu.

 

Anh cũng không cúi đầu.

 

Mãi đến khi mấy ngọn đèn trên tầng đều tắt.

 

Thiệu Hứa mới cất giọng nhàn nhạt: "Không cần tặng giày đâu, để dành tiền mua thứ khác cho em đi."

 

Đuôi mắt anh cong cong, đáy mắt ánh lên sóng nước.

 

"Cảm ơn đồng chí Tiểu Bùi, anh nhận tấm lòng."

 

Tôi cười trộm một cái.

 

Sau đó ngẩng đầu thu lại nụ cười, khẽ nhíu mày hỏi:

 

"Sao mà câu anh nói giống cha em thế?"

 

"Nói đừng lãng phí tiền, nhận đồng hồ rồi lại cười tít mắt."

 

Tôi làm bộ thản nhiên:

 

"Nếu anh không cần, vừa hay sinh nhật Tống Hòa Nguyên cũng tháng sau, vậy thì em..."

 

Thiệu Hứa bịt miệng tôi lại.

 

Giọng anh lành lạnh, nhưng trong mắt rạng rỡ tiếng cười.

 

"Em dám."

 

Tôi nói úp úp mở mở: "Người đàn ông miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo."

 

Thiệu Hứa buông tay, nhẹ nhàng vuốt từng đầu ngón tay của tôi.

 

Anh chậm rãi nhướn mày, từ tốn hỏi:

 

"Bạn gái?"

 

Tôi cười lắc đầu.

 

"Đừng có mơ."

 

Lắc lắc bàn tay vẫn còn đang nắm của anh.

 

"Hoa đâu? Lời tỏ tình đâu? Còn rái cá đâu?"

 

Thiệu Hứa cũng cười.

 

Anh đưa tay, chẩm rãi nắm lấy tay còn lại của tôi.

 

"Chờ anh."

 

"Tất cả rồi sẽ có."

 

Tôi nhìn ngắm đường nét chân mày, đôi mắt của anh.

 

"Được thôi, em chờ."

 

Tôi rút tay ra khỏi tay Thiệu Hứa.

 

Cố ý không nhanh không chậm nói: "Hôm nay bạn gái thì chưa có."

 

Tôi cố ý kéo dài giọng trêu chọc.

 

"Nhưng những thứ khác... có thể có đấy..."

 

Tôi khẽ nhón chân, vòng qua vai Thiệu Hứa, tay đặt lên sau gáy anh rồi ấn nhẹ xuống.

 

Trong lúc anh hơi sững lại, tôi hôn lên môi anh.

 

Lần này không phải là khóe môi.

 

Từ một cái chạm nhẹ thử thăm dò, dần trở nên quấn quýt không dứt.

 

Tôi len lén hé mắt một chút.

 

Thiệu Hứa nhắm mắt, khẽ nhíu mày, vẻ mặt đắm chìm và chăm chú.

 

Bất chợt, một tia ấm nóng lướt qua.

 

Tôi hơi lùi lại, tay vẫn ôm cổ anh.

 

Thiệu Hứa chớp mắt, từ từ mở ra.

 

Tôi cười cong cả mắt, ghé vào tai anh thì thầm:

 

"Đồng chí Tiểu Thiệu, không được lén thò lưỡi đâu nha."

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo