Đợi đã, tôi ổn mà - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lần này mà không có anh đi cùng, đúng là tôi không ra ngoài nổi.

 

Tôi gõ chữ một cách lười biếng.

 

[Tôi: Anh bạn trúc mã của mình chưa chắc là người tốt.]

 

[Tôi: Nhưng chắc chắn là trai đẹp.]

 

Bên tai bỗng vang lên tiếng cười khẽ.

 

“Tinh mắt đấy.”

 

Giọng nói trầm khàn như len vào tai.

 

Khiến cả người tôi giật bắn, vội vàng tắt màn hình.

 

Thiệu Hứa tóc còn ươn ướt, đã thay chiếc áo thun rộng rãi, ngồi xuống ghế bên cạnh tôi với dáng vẻ nhàn nhã bất cần.

 

Tôi đánh trống lảng: “Cậu tắm rồi à?”

 

Thiệu Hứa “ừ” một tiếng, cầm lon nước ngọt uống chậm rãi.

 

Trên người anh vẫn còn hơi nước nhàn nhạt, phảng phất mùi thơm dịu nhẹ sạch sẽ, rất dễ chịu.


Tôi nhìn chằm chằm lon nước ngọt, ánh mắt đầy khao khát.

 

“Mình cũng muốn uống.”

 

Thiệu Hứa không buồn quay đầu, đưa hẳn cho tôi một lon.

 

Vừa chạm vào lon, nụ cười tôi lập tức biến mất.

 

“...Nóng à?”

 

Anh nhếch môi, ánh sáng từ màn hình phản chiếu trong mắt.

 

“Đồng chí Tiểu Bùi, mở lịch của em ra xem đi.”

 

Tôi làm theo.

 

Ba ngày nữa, nổi bật hiện lên kỳ kinh nguyệt của tôi.

 

Tôi giãy giụa lần cuối: “Nhưng còn ba ngày nữa mà?”

 

Thiệu Hứa lạnh lùng cảnh cáo: “Bùi Duệ, nếu lần này em lại đau bụng kinh, xem tôi có mặc kệ không nhé.”

 

Được rồi được rồi.

 

Dọa gì chứ.

 

Tôi nhăn mặt uống từng ngụm, khó uống muốn khóc.


Đám con trai lằng nhằng mãi mới chọn xong phim.

 

Nhìn dòng chữ trên màn hình—

 

Tôi run giọng: “Phim kinh dị à?”

 

Thiệu Hứa lười nhác kéo dài một tiếng “ờ”, nhướng mày.

 

Ánh mắt chứa đầy vẻ cười cợt.

 

“Có người sắp tiêu rồi.”

 

Tôi co rúm cả người, dán vào phía Thiệu Hứa, tim đập thình thịch nhìn màn ảnh.

 

Thiệu Hứa liếc tôi một cái: “Sợ thì đừng xem.”

 

Tôi nắm chặt tay vịn, mắt dán chặt vào màn hình.

 

“Nhưng mình lại thích xem cơ.”

 

“Chẳng lẽ cậu…. Không có một thứ gì đó vừa thích nhưng lại bất lực à?”

 

Thiệu Hứa không nói gì.

 

Đợi đến lúc ánh sáng phim chuyển từ sáng sang tối, rồi dần dần sáng lại, tôi mới nghe thấy giọng anh vang lên khe khẽ:

 

“Có đấy.”

 

Tôi sững người, tầm nhìn bị một thứ gì đó chặn lại.

 

Vài giây sau, tiếng âm thanh kinh dị chợt vang lên, tiếng la hét chói tai rộ lên khắp nơi.

 

Mà tôi chẳng thấy gì cả.

 

Tựa như đang được bao bọc trong một nơi an toàn.

 

Trong thoáng chốc, tôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay phía trước mặt.

 

Thiệu Hứa khẽ nói: “Chờ thêm chút.”

 

Trên đùi anh để điện thoại, màn hình đang chiếu cùng bộ phim kinh dị đó.

 

Thiệu Hứa kéo thanh tiến độ, giọng điệu lười biếng.

 

“Nhắc nhẹ nha, cảnh máu me còn nửa phút nữa.”

 

Khóe môi thấp thoáng ý cười.

 

“Chắc chắn không muốn tua à?”

 

Lông mi tôi khẽ run khi lướt qua lòng bàn tay anh.

 

Đang định nói gì đó thì bả vai chợt bị đụng một cái.

 

Tôi hoảng loạn giật nảy, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Phản xạ có điều kiện nhào vào lòng Thiệu Hứa.

 

Tay anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi hai cái, như đang an ủi.

 

“Sao thế?”

 

Một lúc lâu tôi mới tủi thân ngẩng đầu lên.

 

“Hồi nãy, hình như có ai đụng vào mình, suýt bị hù chết luôn...”

 

Tôi suýt chút nữa thì thăng thiên.

 

Vừa liếc mắt, tôi khựng lại.

 

“Cái thứ phát sáng dưới đất kia là gì thế?”

 

Thiệu Hứa nghiêng đầu liếc nhìn, thờ ơ:

 

“Điện thoại của tôi.”

 

Anh cao lớn tay dài, cúi người lấy lại dễ dàng.

 

Tôi cau mày: “Màn hình vỡ rồi à?”

 

Thiệu Hứa chẳng thèm nhìn, úp mặt máy xuống ghế bên.

 

“Không vỡ.”

 

Tôi quả quyết: “Vỡ rồi, mình vừa thấy xong.”

 

Tôi xót hết cả ruột, hơn một vạn đấy.

 

Mới mua chưa được bao lâu mà.

 

“Còn bảo hành không?”

 

Thiệu Hứa lim dim mắt, dựa hẳn vào lưng ghế.

 

“Em có muốn đứng lên trước không?”

 

“Hay định cứ nằm trên đùi tôi một lúc nữa hả?”

 

Tôi ngẩn ra, mặt nóng ran.

 

Lúc này, phía trên vang lên một tiếng hét cố nén.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn.

 

Trình Tâm Ngu đỏ bừng mặt, kéo tay bạn, nói gì đó đầy kích động.

 

Rạp không lớn, tôi lờ mờ nghe được vài câu.

 

“...Cậu nhìn đi... là thật đấy... Tôi nói rồi mà...”

 

“...Ngọt xỉu luôn...”

 

Một dấu chấm hỏi dần hiện lên trên đầu tôi.

 

Giữa ánh sáng lập lòe trong rạp chiếu phim, đôi tai đỏ bừng của Thiệu Hứa lướt qua trước mắt tôi.

 

Tôi nhất thời không dời nổi tầm mắt.

 

“Thiệu Hứa, tai cậu... đỏ thật đấy.”

 

Tay tôi vẫn đặt lên ngực anh, cảm nhận rõ ràng nhịp tim dồn dập.

 

Thiệu Hứa cúi đầu, yết hầu trượt lên xuống, nhìn tôi chằm chằm.

 

“Tim cậu cũng đập nhanh lắm.”

 

Tôi khẽ tiến lại gần, thì thầm hỏi:

 

“Cậu... bị cảm nắng à?”

 

Thiệu Hứa nhìn tôi mấy giây, lạnh lẽo phun ra một câu:

 

“Câm miệng.”

 

“Và xuống khỏi đùi tôi ngay.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo