Đợi đã, tôi ổn mà - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

5

 

Chỉ mới một ngày.

 

Kỳ kinh nguyệt của tôi đã kéo đến hung hãn.

 

Tôi mặt mày trắng bệch, nằm vật trên giường.

 

Miệng không ngừng rên rỉ khe khẽ.

 

Tống Hòa Nguyên hoảng loạn đi tới đi lui, cứ lảm nhảm mãi.

 

“Phải làm sao giờ? Cậu bị tiêu chảy à? Có cần tôi đỡ cậu đi vệ sinh không?”

 

Tôi hé miệng.

 

Tống Hòa Nguyên lập tức ghé sát tai lại.

 

“Gì cơ, cậu nói đi, tôi nghe đây.”

 

Tôi yếu ớt thều thào hai chữ: “Câm miệng.”

 

Tống Hòa Nguyên nghẹn họng, im luôn.

 

Tôi nhắm mắt, cọ má lên gối.

 

Đau quá.

 

Từng đợt, từng đợt đau đớn kéo đến.

 

“Há miệng.”

 

Giọng nói quen thuộc, không mang chút ấm áp, lạnh đến tê người vang lên.

 

Xong rồi.

 

Tôi ngoan ngoãn há miệng, ngậm lấy viên thuốc.

 

Một bàn tay thon dài trắng trẻo cầm cốc nước, đưa tới miệng tôi.

 

Tôi nhấp từng ngụm.

 

Nhiệt độ vừa đủ ấm, không quá nóng.

 

Thiệu Hứa kiên nhẫn đút thuốc, đưa nước, động tác nhẹ nhàng, gương mặt vẫn lạnh tanh.

 

Cậu ta bỗng hỏi: “Sáng nay cô ấy ăn đồ lạnh à?”

 

Giọng điệu đầy chắc chắn.

 

Tống Hòa Nguyên thật thà đáp: “Đúng thế, chúng tôi cùng nhau ăn kem.”

 

Thiệu Hứa mím môi, đáy mắt không nén nổi cơn giận.

 

“Cậu không biết mấy ngày này cô ấy không được ăn à?”

 

Tống Hòa Nguyên luống cuống như con cua khổng lồ.

 

“Hả, tôi.. tôi phải biết à?”

 

Ba giây sau, Thiệu Hứa lộ ra một nụ cười khẩy.

 

“Ra ngoài.”

 

“Tôi sợ tôi không nhịn được đấm cậu.”

 

Tống Hòa Nguyên chạy biến.

 

Không gian lặng đi.

 

Thiệu Hứa bật cười một tiếng.

 

“Cũng được đấy Bùi Huệ, mắt nhìn người của em tốt ghê.”

 

“Em thích kiểu đó hả?”

 

Tôi giả vờ rên rỉ, thì thầm: “Khó chịu quá.”

 

Thật ra không còn đau lắm.

 

Thiệu Hứa không nói thêm.

 

Anh chỉnh điều hòa, đắp chăn cho tôi, kéo rèm lại.

 

Loạt soạt một lúc, một bàn tay đặt lên bụng tôi.

 

Cơn ấm áp không ngừng truyền đến.

 

Thật ấm áp.

 

Ngón tay tôi vô tình lướt qua vết sẹo lồi lõm của anh.

 

Ký ức chợt tràn về cuồn cuộn.

 

Ba năm trước, một kẻ điên say rượu cầm dao lao về phía tôi.

 

Thiệu Hứa lạnh mặt kéo tôi ra sau lưng.

 

Lúc đó rất hỗn loạn, cánh tay phải của Thiệu Hứa bị rạch một đường, máu tươi theo đầu ngón tay nhỏ tí tách xuống đất.

 

Phải khâu rất nhiều mũi.

 

Lành rồi để lại sẹo, mỗi khi gồng cơ lại rất đáng sợ.

 

Tôi xoay nhẹ chiếc vòng tay trên cổ tay Thiệu Hứa.

 

Cơn buồn ngủ cũng kéo tới.

 

Lúc tỉnh lại trời đã tối.

 

Phòng ngột ngạt, tôi ra sân hít thở không khí cho thoáng.

 

Chân tôi chưa chạm đất, đã nghe tiếng bước chân vội vã sau lưng, Tống Hòa Nguyên xuất hiện, vẻ mặt lo lắng.

 

“Cậu ra đây một mình làm gì? Đỡ chưa?”

 

Tôi uể oải gật đầu, không muốn nói nhiều.

 

Chỉ ‘ừm’ một tiếng.

 

Hai người chúng tôi tản bộ một lát.

 

Tống Hòa Nguyên gãi gãi miệng, nhíu mày.

 

“Ngứa quá.”

 

Anh ta ghé sát: “Bùi Duệ, nhìn giúp tôi xem, chỗ này có đỏ không?”

 

Tôi nheo mắt.

 

Tối quá, không rõ lắm.

 

Tôi dựa vào ánh trăng nhìn kỹ một lúc.

 

Còn đổi vài góc để xem.

 

“Không thấy rõ, cậu tự soi gương đi.”

 

Tống Hòa Nguyên lấy mu bàn tay dụi dụi miệng.


“Được.”

 

“Chắc tôi bị dị ứng rồi.”

 

Tôi gật đầu lấy lệ.

 

Chẳng bao lâu, tôi quay vào biệt thự.

 

Trong hành lang lờ mờ ánh đèn, Thiệu Hứa đứng đó, vài lọn tóc xõa ra trước trán, mắt nâu trầm lạnh, trông vừa u ám vừa nguy hiểm.

 

“Vừa nãy cậu ta mới hôn em à?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo