Đợi đã, tôi ổn mà - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6

 

Tôi sững sờ.

 

“Không có mà?”

 

Thiệu Hứa chậm rãi tới gần, chiếc vòng tay nơi cổ tay anh khẽ đung đưa theo bước chân.

 

Anh vươn tay, nhẹ nhàng ấn lên môi dưới của tôi.

 

“Ướt rồi.”

 

…Đó là do tôi vừa uống nước thôi mà.

 

Anh hơi cúi người, hơi thở ngày một gần.

 

“Tôi đã thấy rồi.”

 

“Hai người ở trong sân vườn.”

 

“Hôn nhau rất lâu đúng không?”

 

Giọng Thiệu Hứa khàn khàn, trầm thấp và run rẩy không cách nào che giấu.

 

Anh nhẹ vuốt bên má tôi, kéo cửa ra, không cho tôi phản kháng mà lôi thẳng vào phòng mình.

 

Trong phòng không bật đèn.

 

Ánh trăng rọi xuống gương mặt Thiệu Hứa, để lại một bên góc mặt mờ nhạt, trong mắt sâu thẳm giấu đầy sóng ngầm.

 

Anh chậm rãi cúi đầu.

 

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, tiếng hô hấp đan xen quấn lấy nhau.

 

Khoảng cách giữa chúng tôi dần rút ngắn.

 

Hàng mi Thiệu Hứa khẽ cụp xuống, ánh mắt chuyên chú, hơi nghiêng đầu, chuẩn bị hôn tới.

 

Tôi mím chặt môi quay mặt đi.

 

Thiệu Hứa khựng lại, khẽ cười.

 

“Tại sao?”

 

“Sao, cậu ta được hôn còn tôi thì không à?”

 

Tôi nghẹn lời.

 

Chỉ cảm thấy tim đập như trống, đầu óc dần trở nên trống rỗng.

 

“Không phải, cậu…”

 

Bỗng nhiên ngoài hành lang vang lên giọng của Tống Hòa Nguyên.

 

“Bùi Duệ, cậu có trong phòng không? Muốn ăn khuya không?”

 

Tôi giật mình.

 

Đầu ngón tay mềm mại của Thiệu Hứa khẽ chạm lên khóe môi tôi.

 

Ánh mắt Thiệu Hứa dừng lại trên gương mặt tôi.

 

Giọng điệu đầy ẩn ý:

 

“Sao có thể không chuyên tâm như thế chứ?”

 

Động tác của anh lộ rõ ám chỉ.

 

“Sợ à?”

 

Góc tường hơi hẹp, ánh trăng lờ mờ tạo nên bầu không khí ám muội.

 

Tâm trí rối bời, tôi có chút lúng túng.

 

“Thiệu Hứa, cậu lại đang trêu mình đúng không?”

 

Giống lần trước ấy?

 

Giọng anh rất nhẹ, chẳng mang theo cảm xúc gì.

 

“Có thể lắm.”

 

Tiếng bước chân của Tống Hòa Nguyên dừng lại trước cửa phòng Thiệu Hứa.

 

Cửa bị gõ vang.

 

“Thiệu Hứa, cậu có thấy Bùi Duệ không?”

 

Giọng nói gần trong gang tấc.

 

Tôi hồi hộp đến nỗi không dám thở mạnh.

 

Thiệu Hứa lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, bình thản nghiêng đầu ghé sát tai tôi.

 

“Em nói xem, nếu để cậu ta nhìn thấy chúng ta đang hôn nhau thì sao nhỉ?”

 

Đương nhiên là chết mất.

 

Tôi ngừng thở: “Cậu đừng như vậy.”

 

Tôi kéo áo anh xuống, dùng lực hơi mạnh.

 

Xương quai xanh đẹp đẽ của anh lộ ra trước mắt.

 

Tôi cứng đờ.

 

Lực trên tay lập tức tan biến.

 

Lời Thiệu Hứa nói mang theo chút lạnh lùng khiến người ta rùng mình.

 

“Em căng thẳng, là vì cậu ta à?”

 

Tâm trí tôi trôi dạt.

 

Đầu toàn là hình ảnh lúc nãy.

 

Cổ Thiệu Hứa thon dài, yết hầu rõ ràng, xương quai xanh ẩn dưới lớp áo tối màu, khiến người ta muốn tìm hiểu sâu hơn.

 

Tôi không nhịn được liếc nhìn.

 

Lại cố gắng dời mắt đi.

 

Tôi khó khăn nói ra: “Tránh xa mình một chút.”

 

Thiệu Hứa bật cười.

 

Khóe môi cong lên mang theo vẻ giễu cợt, trong mắt dần lan ra một màu u buồn.

 

Anh đặt tay sau đầu tôi, chiếc vòng tay chạm nhẹ vào vành tai tôi.

 

Giọng thì thầm dịu dàng: “...Sẽ không để em né tránh nữa đâu.”

 

Vừa dứt lời.

 

Thiệu Hứa đã áp sát mặt xuống không cho tôi từ chối.

 

Tôi không thể tránh.

 

Tựa như đang xem cảnh quay chậm, dường như hô hấp cũng trở nên kéo dài.

 

Nhưng khi môi anh gần chạm tới, lại lệch sang một bên.

 

Cảm giác ấm áp mềm mại rơi vào khóe môi tôi.

 

Âm thanh nhỏ nhẹ chỉ hai người nghe thấy được.

 

Là tiếng hôn.

 

Toàn thân tôi run rẩy.

 

Thiệu Hứa để tay sau đầu tôi, cúi người ôm tôi chặt vào lòng.

 

Hơi thở tràn ngập mùi hương nhẹ nhàng nơi xương quai xanh của anh.

 

“Sao vậy, vì không phải người em thích nên thấy phản cảm sao?”

 

Giọng anh mờ đục như tuyết tan.

 

“Nụ hôn của tôi, khiến em ghê tởm đến thế à?”

 

Tôi sắp nổ tung rồi.

 

Không còn tâm trí quan tâm lời Thiệu Hứa nói.

 

Tôi chống lên vai anh, hơi dùng sức đẩy ra.

 

Bịa đại một cái cớ.

 

“Mình  đi vệ sinh chút.”

 

Nói xong vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.

 

Đụng phải Tống Hòa Nguyên đang cầm trà sữa đi tới.

 

“Cậu  đi đâu vậy, tôi tìm nãy giờ.”

 

Tôi như hồn lìa khỏi xác.

 

Máy móc nhận lấy trà sữa.

 

“À, mình vừa ngủ trong nhà vệ sinh.”

 

Tống Hòa Nguyên: “…”

 

Tôi ngơ ngẩn chọc ống hút.

 

Anh ta đột nhiên kéo tôi sang một bên, vẻ mặt nghiêm trọng.

 

“Ngày kia là phải đi rồi.”

 

Tống Hòa Nguyên nhìn tôi tha thiết, giọng hạ thấp đầy khẩn cầu:

 

“Ngày mai cậu nhất định phải giúp tôi đó!”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo