Đợi đã, tôi ổn mà - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

7

 

Đêm cuối cùng.

 

Mọi người tụ tập trong phòng khách, có người đề nghị chơi nói thật hay thử thách.

 

Tống Hòa Nguyên ngồi cạnh tôi, chân sát chân.

 

Anh ta lo lắng ghé sát tai tôi thì thầm:

 

“Sao rồi, Tâm Ngu có nhìn chúng ta không?”

 

Tôi liếc nhìn.

 

Sắc mặt Trình Tâm Ngu không tốt lắm, ánh mắt hơi ghét bỏ dừng trên người Tống Hòa Nguyên.

 

Tôi chần chừ nói: “Có nhìn…”

 

Tống Hòa Nguyên rùng mình, càng thêm căng thẳng.

 

“Vậy cậu thấy cô ấy có, ừm… ghen không?”

 

Tôi im lặng một lúc, uyển chuyển nói: “Hình như không.”

 

Đang trò chuyện dăm ba câu.

 

Một ánh mắt nóng rực chuyên chú từ chính diện truyền đến, khó mà phớt lờ.

 

Tôi liếc nhìn một cái.

 

Thiệu Hứa đang cúi đầu xem điện thoại, tay cầm ly thủy tinh trắng trẻo, khớp xương rõ ràng.

 

Tôi nhìn lầm sao?

 

Anh hờ hững ngước mắt lên.

 

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau giữa không trung.

 

Trong khoảnh khắc ấy, không khí như ngưng đọng.

 

Phòng khách chỉ còn một ngọn đèn neon, ánh sáng lấp lánh ám muội.

 

Thiệu Hứa đột nhiên đứng dậy, vòng qua bàn trà, dừng lại cạnh chân tôi, hơi cúi người.

 

Tôi nín thở.

 

Nhưng anh chỉ cầm lấy một lon bia, dùng một tay bật nắp, tiếng xì xì vang lên.

 

Tống Hòa Nguyên bị ép nghiêng qua một bên.

 

Lúng túng nhỏ giọng hỏi:

 

“Không phải bên kia cũng có bia sao?”

 

“Cần gì vòng xa vậy chứ?”

 

Thiệu Hứa uống một ngụm, yết hầu chuyển động như khối băng.

 

Trong lúc chuyển động, ánh sáng phản chiếu lên sườn mặt anh biến ảo liên tục.

 

Giọng anh nhàn nhạt:

 

“Sao, cậu có thể dụ dỗ thanh mai mười tám năm của tôi, còn tôi lại không thể đi lấy một lon bia ở chỗ cậu à?”

 

Câu nói nhẹ tênh như trêu đùa bâng quơ.

 

Nói xong liền quay lại chỗ ngồi.

 

Mọi người cười ồ lên.

 

Tống Hòa Nguyên đỏ cả vành tai.

 

“Không phải…”

 

Anh ta gãi gãi tai, lúng túng đổi đề tài:

 

“Chơi Nói thật hay Thách đi.”

 

Chai bia xoay vòng trên sàn.

 

Tống Hòa Nguyên ghé tai tôi: “Lát nữa cậu nhớ giúp tôi đó.”

 

Tôi gật đầu.

 

Nhắc nhở anh ta: “Đừng quên lời cậu hứa với mình.”

 

Tống Hòa Nguyên gãi đầu qua loa.

 

“Yên tâm.”

 

Hai chúng tôi nhìn chằm chằm vào chai bia tìm cơ hội.

 

Miệng chai lung lay dừng trước mặt Tống Hòa Nguyên.

 

Tới lượt một nữ sinh hỏi.

 

Chỉ thấy Trình Tâm Ngu cau mày ghé vào tai cô ấy thì thầm vài câu.

 

Cô gái đỏ mặt, ngập ngừng hỏi:

 

“Ờ… Bạn học Tống nè, cậu có cảm thấy, mình khá là ghê tởm không?”

 

Nụ cười hóng hớt của mọi người đông cứng trên mặt.

 

Tống Hòa Nguyên: “…”

 

Anh ta ấm ức liếc Trình Tâm Ngu một cái.

 

“Chắc không đâu…”

 

Có người vội vã phá tan bầu không khí, như không có gì tiếp tục xoay chai.

 

Chơi vài vòng.

 

Tống Hòa Nguyên ỉu xìu ngồi thụp xuống ghế sofa.

 

Tôi định an ủi anh ta.

 

Thì chai bia dừng lại trước mặt tôi.

 

Thiệu Hứa lạnh mặt đặt ly rượu lên bàn, keng một tiếng giòn tan.

 

Tôi sững sờ.

 

Vốn dĩ anh không thích uống rượu, tiệc tốt nghiệp cũng chỉ nhấp vài ngụm, trong khi tôi càng uống càng hăng.

 

Hôm đó tôi hỏi anh lý do.

 

Thiệu Hứa trả lời gọn lỏn: “Dở, khó ngửi.”

 

Cuối cùng anh khẽ cười một cái.

 

“Hơn nữa, trong hai người thì phải có một người tỉnh táo chứ.”

 

Nói xong anh đặt tay lên vai tôi, xoay người tôi lại.

 

“Sắp đụng cột rồi, nhóc say rượu.”

 

Tôi nhìn chai bia rỗng trên bàn.

 

Hôm nay Thiệu Hứa uống nhiều quá thì phải?

 

Anh uống rượu không đỏ mặt, chỉ có đuôi mắt hơi hồng.

 

Giọng anh bình thản: “Tới tôi rồi.”

 

Thiệu Hứa lẳng lặng nhìn tôi, đôi mắt sáng như vầng trăng trong đêm tối, khiến người ta chẳng thể thoát ra.

 

“Em thích Tống Hòa Nguyên à?”

 

Nụ cười của mọi người lại đóng băng.

 

Tôi hít sâu một hơi.

 

Không được thất hứa, không được thất hứa, không được thất hứa.

 

Lặng im một lúc.

 

Tôi liếc thấy tay Thiệu Hứa siết chặt điện thoại, gân xanh nổi rõ, khẽ run.

 

Tim tôi đập loạn.

 

Chữ “thích” đến miệng lại bị tôi đổi thành một câu lấp lửng: “Cũng… tạm.”

 

Thiệu Hứa buông tay, điện thoại rơi xuống bên người.

 

Anh nâng ly rượu lên uống một hớp.

 

Hàng mi khẽ cụp, trong mắt chẳng còn ánh sáng, giống như mặt hồ lặng gió.

 

Im lặng một lúc lâu sau.

 

Thiệu Hứa khẽ nhếch môi, nói:

 

“Được thôi.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo