Đợi đã, tôi ổn mà - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

8

 

Tan tiệc.

 

Tôi liếc thấy Trình Tâm Ngu đang đứng trên ban công.

 

Do dự chốc lát, tôi tiến lại gần.

 

Cô ấy đang gọi điện, giọng đầy căm phẫn:

 

“Đồ trai đểu! Thứ chó má! Ghê tởm muốn chết!”

 

“Tớ có tố chất nên mới không chửi thẳng vào mặt anh ta đấy!”

 

Tôi đứng khựng lại, hơi lúng túng.

 

Vừa định quay đi, Trình Tâm Ngu đã cúp máy.

 

Cô ấy quay lại, thấy tôi thì reo lên đầy vui vẻ.

 

Tôi thở phào, cười nhẹ, ngập ngừng vài giây rồi hỏi:

 

“Có phải cậu...” Ghét Tống Hòa Nguyên không?

 

Tôi muốn hỏi cho rõ ràng.

 

Nếu thực sự ghét, thì bảo Tống Hòa Nguyên đừng dây dưa với con gái nhà người ta nữa.

 

Trình Tâm Ngu nắm chặt tay tôi bằng vẻ mặt nghiêm trọng, lớn tiếng cắt ngang lời tôi:

 

“Chị em, mình có chuyện muốn nói với cậu!”

 

Tôi ngẩn người: “...Hả?”

 

Cô ấy cau mày, như thể khó mà mở miệng được.

 

“Chỉ là, mình cứ cảm thấy... Mà này, mình nói trước nha, tuyệt đối không phải ảo giác!”

 

Cô ấy hít sâu một hơi, lại thở ra một hơi.

 

“Bạn trai của cậu, cứ nhìn mình bằng ánh mắt ghê tởm lắm!”

 

Tôi cứng đờ: “Vậy à...”

 

Trình Tâm Ngu sốt ruột:

 

“Cậu đừng có không tin, thật đấy! Tối còn rủ mình đi dạo, chơi game nữa!”

 

“Mình từ chối không biết bao nhiêu lần rồi!”

 

Cô ấy có vẻ hơi bối rối.

 

“Với lại... Mình bảo này, cậu biết không, một tuần trước khi quen cậu, anh ta còn đang theo đuổi bạn thân mình cơ đấy.”

 

“Minh còn giúp anh ta mang trà sữa với đồ ăn vặt mấy lần liền.”

 

...Gì thế này?

 

Tôi hoàn toàn mù mờ.

 

Trình Tâm Ngu nhìn tôi dịu dàng, giọng lại vô cùng kiên định.

 

“Chị em à, loại đàn ông bẩn thỉu thế này, chúng ta không cần cũng được!”

 

Cô ấy dõng dạc thốt ra một chữ:

 

“Chia tay!”

 

“Cái đó, mình...”

 

“Chia tay!”

 

“Không phải...”

 

“Nhất định phải chia tay!”

 

Tôi câm nín, gật đầu quả quyết.

 

“Được, ngày mai mình chia tay luôn!”

 

Trình Tâm Ngu vừa lòng, ngượng ngùng hỏi: “Tụi mình kết bạn đi?”

 

Tôi vui vẻ gật đầu.

 

Cô ấy nhìn tôi đầy chờ mong, mắt lấp lánh sáng.

 

“Nếu sau này cậu có bạn trai mới, nhất định phải nói với mình nha.”

 

“Please, chuyện này quan trọng với mình lắm.”

 

Tôi im lặng vài giây.

 

“...Ừ.”

 

Tôi quay người định rời đi.

 

Điện thoại bỗng rung khẽ.

 

[Ở đây không có cá]: [Trai đểu đi đời rồi, nam phụ lên ngôi, tôi đúng là nguyệt lão luôn rồi hahahaha.]

 

Ba giây sau tin nhắn bị thu hồi.

 

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt chạm với Trình Tâm Ngu.

 

Không khí cứng đờ.

 

Tôi cười gượng.

 

“Hahaha, cậu vừa gửi gì thế? Mình chưa kịp đọc.”

 

Rõ ràng là Trình Tâm Ngu thở phào nhẹ nhõm một cái.

 

“Hahahaha không có gì đâu, chỉ là sticker thôi, lỡ tay bấm nhầm ấy mà...”

 

Sau khi chúc ngủ ngon, tôi quay lại phòng.

 

Lướt qua danh sách tin nhắn.

 

Ở góc phải trên của cái tên[Đại ma vương Thiệu lải nhải] hiện lên chấm đỏ.

 

Mặt tôi đỏ lên.

 

Tôi xoá biệt hiệu, đổi lại thành tên bình thường: [Thiệu Hứa].

 

Tin nhắn Thiệu Hứa gửi chỉ có một câu.

 

Gửi từ mười phút trước.

 

[Thiệu Hứa: Mấy ngày nay, xin lỗi em]

 

9

 

“Ôi dào, thôi thôi, đừng nghĩ nhiều quá, con trai đều thích nhắn mấy câu mơ hồ vậy đó.”

 

Đàm Thư Nguyệt hút một ngụm trà sữa, nhàn nhã nói thêm:

 

“Đặc biệt là những chàng trai thất tình.”

 

Nghe tới hai chữ đó, tôi đang ôm gối bỗng khựng lại.

 

“Cậu thấy... Thiệu Hứa ấy, có phải anh ấy có chút thích tớ không?”

 

“Trời má.”

 

Đàm Thư Nguyệt đặt ly trà sữa xuống, hai tay ôm lấy mặt tôi.

 

“Bé ngốc của tớ, cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi.”

 

Cô ấy nhéo nhéo má tôi.

 

“Nói nghe coi, khi nào mới phát hiện ra?”

 

Tôi chu môi lí nhí: “...Hôm leo nhầm giường của anh ấy.”

 

Đàm Thư Nguyệt thở dài đầy sâu sắc.

 

“Thật ra, tớ còn thấy hơi thương cho anh ta nữa kìa.”

 

“Hai người quen nhau từ năm nhất cấp ba, ba năm cấp ba ngày ngày chở nhau đi học, mua bữa sáng, kèm bài vở.”

 

Tôi chớp mắt: “Nhưng tiểu học trung học cũng thế mà.”

 

“Chỉ là tiểu học có xe đưa đón.”

 

Đàm Thư Nguyệt nghẹn họng.

 

Cô ấy hỏi: “Vậy trước giờ cậu không hề nghi ngờ anh ta thích cậu sao?”

 

Tôi nằm dài trên sofa, nhìn chằm chằm trần nhà.

 

“Đôi khi có cảm nhận được chút chút.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo