Đợi đã, tôi ổn mà - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Có lẽ cậu sẽ thấy anh ấy đối xử với tớ rất tốt, nhưng mà anh ấy luôn như vậy, khiến tớ khó mà nghĩ linh tinh.”

 

Tôi khều khều sợi thêu trên gối ôm.

 

“Hơn nữa hai nhà chúng tớ thân nhau, anh ấy cũng chưa từng nói thẳng, nhỡ tớ đoán sai thì sao?”

 

“Tình cảm hơn chục năm lận, đâu thể nói mất là mất.”

 

“Dù sau này mỗi người có người mình thích, thì ít nhất gặp mặt còn có thể cười đùa tự nhiên.”

 

Đàm Thư Nguyệt định nói gì đó.

 

Điện thoại tôi bỗng rung lên.

 

[Thiệu Hứa: Bao giờ về nhà?]

 

Nghĩ đến việc đã hẹn ở lại với Đàm Thư Nguyệt, tôi trả lời thẳng.

 

[Tôi: Hôm nay không về.]

 

Thấy đối phương hiện dòng [Đang nhập tin nhắn].

 

Mãi mấy phút mà không gửi.

 

[Thiệu Hứa: Tôi đến đón em được không?]

 

Tôi đang vì chuyện của anh mà rối bời đây.

 

Tôi rất cứng rắn từ chối.

 

[Tôi: Không được!]

 

Tối đó tôi và Đàm Thư Nguyệt cần tâm sự thâu đêm.

 

Chờ đầu óc thông suốt rồi, mai nói chuyện với anh sau.

 

Ngay sau đó, chuông điện thoại vang lên—

 

Thiệu Hứa gọi thẳng đến.

 

Tôi do dự ba giây, bấm nghe.

 

“Alo?”

 

“Duệ Duệ, tôi đến đón em về nhà được không?”

 

Giọng Thiệu Hứa vang lên bên tai, nghe có chút khàn khàn run run.

 

Hơn nữa...

 

Anh hiếm khi gọi tôi là Duệ Duệ như thế.

 

Tôi từ chối nhẹ nhàng: “Thôi, hôm nay tôi thật sự không muốn về.”

 

Đàm Thư Nguyệt hưng phấn đến vung tay múa chân, hai mắt sáng rực.

 

Cô ấy làm khẩu hình: Thiệu – Hứa?

 

Đúng lúc này, Thiệu Hứa hỏi:

 

“Em đang ở bên Tống Hòa Nguyên à?”

 

Giọng anh quá nhẹ, như tiếng thở dài thoảng qua.

 

Tôi không nghe rõ, mải đáp lại Đàm Thư Nguyệt:

 

“Ừm...”

 

Tới khi nhận ra, đầu dây bên kia đã yên lặng rất lâu.

 

Tôi dò hỏi: “Alo? Thiệu Hứa?”

 

Đàm Thư Nguyệt không dám lên tiếng.

 

Tôi đoán: “Chắc tín hiệu không tốt.”

 

Vừa định ngắt máy, giọng Thiệu Hứa đột ngột vang lên: “Đừng.”

 

“Cho tôi xin địa chỉ được không?”

 

Tôi nói cho anh.

 

Vài giây sau, anh lại lặp lại: “Đừng tắt máy nhé?”

 

Giọng trầm thấp, hơi khàn, xen lẫn tiếng thở gấp, lẫn cả gió đêm thoang thoảng.

 

“Chờ tôi một chút được không?”

 

Nhẹ nhàng như làn mây giữa đêm khuya.

 

“Chờ tôi nhé?”

 

Đàm Thư Nguyệt gõ chữ lia lịa, đưa điện thoại cho tôi xem:

 

[Má ơi anh ta định đến tìm cậu thật à!!!]

 

Mặt tôi đỏ bừng, lòng rối như tơ vò.

 

Liếc nhìn khung cửa sổ đen kịt.

 

Bắt đầu thấy lo.

 

Có phải muộn quá rồi không?

 

Thời gian trôi qua từng chút.

 

Tôi lưỡng lự: “Hay là thôi...”

 

Thiệu Hứa cắt ngang lời tôi: “Bùi Duệ.”

 

Giọng anh đột nhiên nghe như xa xôi mà lại rất gần, khàn như đêm hè nặng trĩu cành cây.

 

“Chiếc vòng tay em tặng, tôi đã đeo suốt mười năm.”

 

Rèm cửa bay nhẹ, gió đêm lướt qua má.

 

Tiếng ve cũng im lặng trong khoảnh khắc này.

 

“Em không thể đối xử với tôi như vậy.”

 

Tôi bất giác nuốt khan.

 

Thiệu Hứa nói: “Tôi đang ở dưới tầng.”

 

10

 

Năm tám tuổi.

 

Cửa hàng trong trường tiểu học bán vòng tay đan tay, một tệ hai cái.

 

Lớn lên nhìn lại, thấy rẻ tiền với làm sơ sài vô cùng.

 

Vòng tay của tôi màu đỏ, đeo chưa đầy một tháng đã mất.

 

Còn chiếc màu đen của Thiệu Hứa, anh đeo suốt cho đến tận cấp ba.

 

Vừa bước ra khỏi ký túc, tôi đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Thiệu Hứa.

 

Anh áp điện thoại vào tai, đứng yên chờ đợi.

 

Ánh trăng mờ ảo, đường nét lạnh lùng trời sinh của Thiệu Hứa chìm trong bóng tối, trông như một bức tranh tĩnh lặng.

 

Anh nhìn lên tầng, còn tôi nhìn anh.

 

Trầm mặc chốc lát.

 

Bỗng có một luồng can đảm vô cớ thúc đẩy tôi.

 

"Thiệu Hứa."

 

Tôi cũng áp điện thoại lên tai.

 

Thiệu Hứa nghiêng đầu nhìn sang, khuôn mặt giãn ra thành một đường cong dịu dàng.

 

"Bùi Duệ."

 

Giọng nói qua làn gió đêm hè có chút mơ hồ.

 

Nhưng trong điện thoại lại vang rõ bên tai.

 

"Tôi rất không cam tâm."

 

Ánh mắt Thiệu Hứa như ánh trăng sắp ló rạng, ánh lên sắc đỏ ẩm ướt.

 

"Rõ ràng tôi đến trước cậu ta... Trước rất nhiều năm."

 

Anh mỉm cười, nhưng giọng lại run run.

 

"Thật sự... Không cam tâm chút nào."

 

"Chỉ thiếu một chút nữa thôi."

 

Có tiếng hít thở thật khẽ, gần như không nhận ra.

 

"Bao nhiêu năm như vậy, sao tôi có thể buông tay được."

 

Tôi mím môi.

 

Bước nhanh tới gần anh.

 

Tỉ mỉ quan sát nét mặt ấy.

 

"Khóc rồi à?" Tôi khẽ hỏi.

 

Thiệu Hứa hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt tôi.

 

"Mắt đỏ rồi đấy."

 

Anh lấy điện thoại che lại, giọng hơi khàn.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo