Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
“Khương Úy ? Khương Úy !”
Tôi giật mình hoàn hồn.
“Suy nghĩ cái gì thế? Bùi Vọng đến rồi kìa!”
Tôi nhìn Chu Diên với vẻ mặt lo lắng kia, hốc mắt bất chợt cay xè.
Thật tốt quá.
Tôi lại quay về ngày hôm đó, buổi họp lớp năm ấy.
Giây tiếp theo, tôi ngẩng đầu, vừa khéo chạm phải ánh mắt Bùi Vọng đang nhìn sang.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau ấy, tôi gần như lập tức đoán được câu tiếp theo anh sẽ nói là gì —
[Xin hỏi cô là...?]
“Cô khóc cái gì?”
Giọng nói trong ký ức và âm thanh bên tai chồng lên nhau.
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
“Gì cơ?”
Khác với kiếp trước, Bùi Vọng không hỏi tôi là ai, chỉ hơi nhíu mày, lạnh giọng lặp lại.
“Cô khóc cái gì?”
Vừa nói, anh như vô thức muốn đưa tay ra.
Nhưng dường như chợt nhận ra hoàn cảnh xung quanh, anh lại gượng gạo dừng động tác.
Rồi quay mặt đi, nhíu mày càng chặt hơn.
Tôi đưa tay lên sờ mặt, mới phát hiện không biết từ khi nào nước mắt đã rơi xuống.
“Khương Úy ?” Chu Diên bên cạnh cuối cùng cũng phát hiện có gì đó sai sai, “Cậu sao vậy? Không khỏe ở đâu à?”
“Không, không sao cả...” Tôi hít sâu một hơi, vội vàng lau nước mắt trên mặt, giả vờ dụi dụi mắt vài cái.
“Chắc là có lông mi rơi vào mắt thôi.”
Thật xấu hổ.
Sao lại khóc ngay trước mặt anh được chứ.
Chắc chắn Bùi Vọng thấy khó hiểu lắm.
Tôi rụt rè liếc mắt nhìn anh.
Anh đang nói chuyện với Chu Diên.
Giờ Chu Diên làm biên tập ở một tạp chí thời trang, là người duy nhất trong đám bạn học có liên hệ công việc với Bùi Vọng.
Cũng nhờ vậy mà đời trước sau khi tôi chết, cô ấy mới có thể liên lạc được với Bùi Vọng.
Buổi họp lớp đã được lên kế hoạch từ cả tháng trước, biết Bùi Vọng sẽ đến, hôm nay có không ít người góp mặt.
Giờ món ăn đã được dọn lên, nhưng vẫn có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía anh.
Có những người dường như sinh ra đã là tâm điểm, anh chỉ cần ngồi đó, đã thu hút toàn bộ ánh nhìn.
Cách một người là Chu Diên, tôi cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm.
Có thể gặp lại anh, như vậy là đủ rồi.
Kiếp này, tôi không chết, anh cũng sẽ không chết nữa.
Sau vài vòng rượu, lớp trưởng cầm ly bước đến, cố mời Bùi Vọng một ly.
“Ngôi sao lớn, ban đầu còn tưởng cậu không đến, lần này thật là nể mặt quá!”
Bùi Vọng mỉm cười, rất nể tình mà nâng ly, nhấp một ngụm.
Ánh mắt lớp trưởng theo đó nhìn sang Chu Diên và tôi ngồi cạnh, hình như hơi cau mày.
“Cậu là... Khương Úy à?”
Câu nói vừa dứt, mấy bạn học khác đang chúc rượu cũng lần lượt quay sang.
“Thật sự là cậu rồi!” Thấy tôi gật đầu, lớp trưởng có phần phấn khích.
“Hồi cấp ba cậu đột nhiên chuyển trường, rồi không còn tin tức gì, tôi còn tưởng cậu sẽ không đến họp lớp nữa cơ!”
“Nói mới nhớ, hồi đó cậu còn là bạn cùng bàn với ngôi sao lớn của chúng ta nữa đấy!”
Vừa dứt lời, tôi rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Bùi Vọng theo lời nói đó rơi lên người tôi.
“Thật sao?”
Tôi nghe thấy giọng điệu của Bùi Vọng nhàn nhạt, như thể hoàn toàn chẳng để tâm tới sự tồn tại của tôi.
“Quên lâu rồi.”
Thức ăn trong bát đã nguội lạnh.
Tôi nhai rồi nuốt, đầu lưỡi bỗng thấy đắng ngắt.