Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4
Mùa đông năm lớp 12, vì chuyện gia đình mà tôi phải chuyển trường đột ngột.
Rõ ràng hôm trước còn cùng nhau bàn về tương lai, hôm sau đã bặt vô âm tín.
Những năm tháng sau đó, người duy nhất còn giữ liên lạc với tôi chỉ có Chu Diên.
Nhà cô ấy khá giả, ít nhiều cũng nghe ngóng được chút chuyện nhà tôi, nhưng chưa từng nhắc đến trước mặt tôi.
Mùa hè năm sau, Bùi Vọng bất ngờ xuất hiện trong một chương trình tuyển chọn tài năng và giành quán quân năm đó.
Mùa hè năm ấy, tên anh vang khắp các con phố, gương mặt quen thuộc ấy xuất hiện trên vô số màn hình TV trong các gia đình, thỉnh thoảng đi ngang qua trung tâm thương mại còn nghe thấy nhạc của anh phát qua radio.
Dường như chỉ sau một đêm, tôi- người từng là bạn cùng bàn với anh, đã trở thành một trong hàng triệu người hâm mộ trên Weibo của anh.
Và tôi cũng có thể đường hoàng nói rằng, người tôi thích tên là Bùi Vọng.
Những ngày tháng học ở nơi đất khách thật sự rất khó khăn.
Không ít lần, tôi đã mở khung chat với Bùi Vọng, nhưng khi nhìn thấy lịch sử tin nhắn phía trên, lại im lặng rất lâu.
【Khương Úy, cậu đâu rồi?】
【Khương Úy, cậu đến trễ.】
【Khương Úy, đã xảy ra chuyện gì vậy?】
【Khương Úy, tuyết rơi rồi, nhớ mang ô.】
Kéo xuống nữa là hơn chục cuộc gọi nhỡ, và vô số lời hỏi han quan tâm.
Tin nhắn cuối cùng là vào nửa đêm, sau đó chín tiếng.
【Khương Úy, tôi không đợi nữa.】
Hôm đó là đêm giao thừa.
Chúng tôi đã hẹn gặp nhau, nhưng cuối cùng tôi lại thất hứa.
Tôi gõ chữ rồi xóa, xóa rồi lại gõ.
Cuối cùng là anh chủ động gọi điện đến.
Tôi giật mình, nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, theo phản xạ liền bấm nghe máy.
Giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng hít thở quen thuộc từ đầu dây bên kia.
Cổ họng tôi nghẹn đắng, khô khốc, tôi mở miệng nhưng không biết phải nói gì.
“Khương Úy ...” Người bên kia gần như nghiến răng ken két, “Nói đi chứ.”
“Gõ chữ cả buổi là có ý gì?”
Tôi hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi: “Cậu... vẫn ổn chứ?”
Tiếng hít thở ở đầu dây bên kia bỗng khựng lại.
Tôi từng nghĩ rất nhiều về khoảnh khắc tái ngộ với Bùi Vọng, chúng tôi sẽ nói gì với nhau.
Vậy mà cuối cùng, chỉ là qua chiếc màn hình điện thoại, tôi nghe anh lạnh lùng nói:
“Nhờ phúc của cậu, tôi rất ổn.”
Sau một hồi im lặng kéo dài, tôi khẽ cười, giọng cứng đờ: “Vậy... vậy chúc cậu ngày càng nổi tiếng, con đường sự nghiệp rộng mở nhé...”
“Tút——” Đầu dây bên kia dập máy.
Chỉ còn lại tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, vừa khóc vừa cười.
Sau đó, quả thật anh nổi tiếng như tôi đã chúc, sự nghiệp hanh thông, rực rỡ.
Còn mối tình thầm lặng, đẹp đẽ nhưng mơ hồ trong thời thanh xuân của tôi, cũng kết thúc tại đây.