Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Bữa ăn vô cùng náo nhiệt.
Trong suốt bữa tiệc, không biết Chu Diên đã ra hiệu bằng ánh mắt với tôi bao nhiêu lần, nhưng tôi đều giả vờ không thấy mà lờ đi.
Tôi biết, Bùi Vọng không thực sự quên tôi.
Dù gì cũng là lớp bốn mươi mấy người, anh có thể gọi tên từng người một, nhưng lại chỉ lạnh nhạt với mình tôi.
Khó mà nói không phải cố tình.
Sắp kết thúc buổi tụ họp, tôi đứng dậy đi vệ sinh một lát.
Trên đường quay lại, đi ngang qua ban công, tôi tình cờ gặp được Bùi Vọng đang ra ngoài hít thở không khí.
Thấy tôi, anh như vô tình xắn tay áo, để lộ cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp, sau đó thuần thục rút ra một điếu thuốc từ trong bao, khẽ liếc mắt nhìn tôi, ngậm thuốc hỏi: “Có ngại không?”
Tôi lắc đầu.
Trong phòng bao có máy sưởi rất ấm, lúc vào tôi đã cởi áo khoác ngoài.
Giờ ra ngoài một lúc, tôi bị lạnh đến mức hắt hơi một cái.
Giây tiếp theo, Bùi Vọng vốn chuẩn bị bật lửa, lại đóng nắp bật lửa lại.
Tôi nghi hoặc nhìn anh.
Gì vậy, lại không hút nữa à?
Nhưng không thể không nói, hình ảnh lúc nãy khi Bùi Vọng ngậm điếu thuốc hờ hững liếc nhìn tôi, thực sự rất có sức hút của một người đàn ông trưởng thành.
Đó là dáng vẻ mà tôi chưa từng thấy ở Bùi Vọng trước đây.
Tôi thu lại ánh nhìn, xoa tay, định quay về phòng bao thì—
“Khương Úy .” Người phía sau đột nhiên gọi tên tôi.
“Hửm?” Tôi theo phản xạ quay đầu lại nhìn.
Sau đó thấy người đàn ông vừa nãy còn lạnh nhạt, giờ đây trong ánh mắt đã chứa đầy tức giận.
Anh gần như nghiến răng, ép ra một câu: “Chẳng lẽ tôi không tìm em, em cũng sẽ không bao giờ đến tìm tôi?”
A...
Tôi phản ứng không kịp, lắp bắp nói: “Nhưng, là anh giả vờ không quen tôi trước mà...”
“Câm miệng.” Anh trừng mắt nhìn qua.
“Ồ...” Tôi lập tức cúi đầu.
Thấy vậy, Bùi Vọng lại bị chọc cho tức cười.
“Khương Úy, rốt cuộc em có lương tâm không vậy?”
Câu này nói ra...
Tôi muốn nhỏ giọng phản bác, nhưng nghĩ lại, thôi thì cứ để anh nói gì thì nói.
“Anh là đại minh tinh, anh nói gì cũng đúng.”
Bùi Vọng: “...”
“Hừ.” Anh bực mình vò tóc, cuối cùng xoay người sải bước quay lại phòng bao.
Tôi vội vàng chạy theo sau.
Lúc vào thì buổi tiệc vừa vặn kết thúc, Chu Diên đang tìm tôi, thấy tôi và Bùi Vọng cùng quay lại, ánh mắt lập tức trở nên mờ ám.
“Yo, hai người ra ngoài ôn lại chuyện cũ hả? Bùi Vọng nhớ ra cậu rồi à?”
Tôi nghĩ một lát rồi gật đầu.
Ghi hận cũng coi như là nhớ đi.
Bùi Vọng ngồi bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
Trước khi tan tiệc, lớp trưởng kéo mọi người lập lại nhóm chat để tiện tụ họp lần sau.
Bùi Vọng sau khi ra mắt đã đổi phương thức liên lạc, lớp trưởng nhờ Chu Diên kéo cậu ta vào nhóm, Chu Diên đang bận tám chuyện với người khác, nghe vậy liền gọi tôi: “Khương Úy, cậu add nick phụ của Bùi Vọng vào đi.”
“Ừ.” Tôi lấy điện thoại ra, lướt danh sách, nick chính và phụ của Bùi Vọng tôi đều đã kết bạn, chỉ là lâu rồi không liên lạc, tôi không chắc anh còn dùng không.
Thế là tôi thử nhấn vào khung chat của nick phụ, chưa kịp để Bùi Vọng bên cạnh phản ứng, tôi đã nhanh tay gửi một sticker qua.
Một giây sau, tôi nghe thấy điện thoại bên cạnh vang lên một tiếng “ting”.
Bùi Vọng vội vàng định tắt màn hình, nhưng tôi vẫn kịp thấy mấy chữ “Quan tâm đặc biệt” lóe lên trên màn hình.
Bùi Vọng: “...”
Tôi: “...”
Làm sao bây giờ, có cần phải giả vờ như không thấy không nhỉ?
Tôi còn chưa tìm ra cái bậc thang cho Bùi Vọng bước xuống, Chu Diên lại tiếp tục đẩy thuyền.
“Đúng rồi, Bùi Vọng, chắc quản lý của anh sắp đến đón rồi nhỉ? Cậu tiện thì đưa Khương Úy về đi!”
“Hả?” Bùi Vọng lập tức cau mày, giọng điệu hơi khó chịu: “Tại sao tôi phải đưa...”
“Tôi cũng uống rượu rồi, không lẽ để cô ấy tự bắt xe về giữa đêm thế này? Vậy thì tội nghiệp quá.”
“...”
Bùi Vọng liếc tôi một cái.
Tôi vừa khoác áo khoác, lúc ra ngoài chỉ mải nghĩ đến chuyện gặp Bùi Vọng, quên mất tối nay có thể có tuyết, ngoan ngoãn cài nút áo trên cùng, nhưng vẫn còn để lộ một đoạn cổ.
Tôi đang tính xem có nên rụt cổ lại không, dù sao Bùi Vọng đang giận, chắc cũng chẳng để ý tôi mặc gì...
Giây tiếp theo, Bùi Vọng tiện tay rút chiếc khăn quàng của Chu Diên trên ghế, dùng hai ba vòng choàng lên cổ tôi, động tác nhanh đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị quấn chặt đến nỗi chỉ còn chừa lại đôi mắt.
“Xong rồi.”
Bùi Vọng thắt một nút cuối cùng, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi chớp chớp mắt, khăn quàng chặt quá, tôi thở mạnh một hơi, mái tóc bị thổi tung lên.
Hình như Bùi Vọng muốn cười, nhưng lại cố nhịn xuống.
“Đừng nghĩ nhiều.”
Anh nghiêm mặt cảnh cáo tôi.
“Tôi chỉ sợ bên ngoài có paparazzi rình rập, bị chụp được mặt thì phiền lắm.”
Tôi nghĩ nghĩ, thử bắt chước giọng điệu của mấy tài khoản truyền thông:
“Sốc: Bùi Vọng hẹn hò bí mật với cô gái lạ giữa đêm, nghi vấn lộ chuyện tình cảm?”
“... Mỗi ngày em xem mấy thứ gì thế hả!”
Nói xong, anh quay phắt người đi thẳng ra ngoài.
“Đi thôi.”
“Ừm.”