Đức tin xưng tội - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6

 

Tới bãi đỗ xe ngầm, anh Chu quản lý đã chờ sẵn từ lâu.

 

Thấy Bùi Vọng sải bước tiến lại gần xe, anh ta hạ cửa kính định nói gì đó, rồi trông thấy tôi đang quấn khăn kín mít, rón rén chạy theo sau Bùi Vọng.

 

Quản lý: “... Tình huống gì đây?”

 

“Bạn học cũ, tiện đường đưa về.” Bùi Vọng vừa nói vừa lên xe.

 

Tôi nghĩ một lát, rồi mở cửa ghế phụ ngồi vào.

 

Trên đường về, mấy lần anh Chu cố nhìn xuyên qua lớp khăn quàng để xem rõ mặt tôi, nhưng đều thất bại.

 

Anh ta muốn nói lại thôi, do dự mãi…

 

Cuối cùng cũng hỏi: “Cô không thấy ngột ngạt à? Trong xe bật máy sưởi đủ ấm mà.”

 

“Tôi không dám tháo, sợ bị mắng, sợ bị chụp rồi bị bêu lên mạng.” Tôi thật thà đáp.

 

Anh Chu bị chọc cười.

 

“Cô và Bùi Vọng là bạn cùng lớp cấp ba à? Hồi cấp ba tính tình cậu ta đã kém vậy sao?”

 

Nói xong, ghế sau vang lên tiếng "chậc" đầy bất mãn của Bùi Vọng.

 

Tôi nghĩ một lúc, nói: “Cũng không hẳn, hồi đó anh ấy tốt lắm.”

 

Ít nhất là với tôi thì rất tốt.

 

“Vậy sau khi tốt nghiệp trung học, cậu ta bị làm sao mà tính tình thay đổi nhỉ?”

 

Từ ghế sau lại vang lên tiếng cười giễu cợt của Bùi Vọng.

 

Tôi không nói gì nữa, bắt đầu thấy chột dạ.

 

Đến mức cả anh Chu cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

 

“Bùi Vọng, cậu bị sao vậy? Ngứa người thì gãi đi, tôi đang nói chuyện với bạn học cũ của cậu, cậu hừ hừ cái gì chứ?”

 

“Đưa người ta về là được rồi, anh lắm chuyện quá.” Bùi Vọng lại lạnh mặt.

 

Anh quản lý không nói nữa, ném cho tôi ánh mắt bất lực.

 

Cho đến khi xe dừng trước khu nhà tôi, tôi nói cảm ơn rồi chuẩn bị xuống xe.

 

Vừa mở cửa, không khí lạnh lập tức ùa vào, cảm giác băng giá tan chảy nơi đầu ngón tay.

 

“Ồ, tuyết rơi rồi này.”

 

“Khụ khụ...” Bùi Vọng ở ghế sau đột nhiên ho mạnh mấy tiếng, “Đóng cửa lại!”

 

Anh Chu đã quá quen, giải thích với tôi: “Xin lỗi nhé, cậu ta từng mắc bệnh nặng, nên mùa đông hơi yếu.”

 

Tôi sững người, rồi nhỏ giọng nhắc nhở người ở ghế sau: “Gần đây trời lạnh, nếu bị đau họng thì bớt hút thuốc đi.”

 

Nói xong, tôi thấy vẻ mặt anh Chu đầy kinh ngạc.

 

“Hút thuốc gì chứ? Bùi Vọng không hút thuốc đâu!”

 

“Cậu ta là người nổi tiếng, sao dám hút thuốc? Bị chụp được thì bị chửi chết.”

 

Bùi Vọng lập tức đá mạnh vào lưng ghế trước, tay che miệng ho đỏ cả mặt.

 

“Anh im đi, tôi còn muốn đánh anh đấy!”

 

“Rầm!” Cửa xe bị đóng lại.

 

Tôi ngơ ngác nhìn bóng xe rời đi.

 

Nghĩ một lúc, tôi rút điện thoại nhắn cho Chu Diên.

 

Khương Úy: Con trai giận rồi thì dỗ thế nào?

 

Chu Diên trả lời rất nhanh.

 

Chu Diên: Cậu chọc Bùi Vọng giận rồi à?

 

Khương Úy: Cũng không hẳn, là anh ấy tự lộ sơ hở rồi thẹn quá hóa giận thôi.

 

Chu Diên: Lộ gì cơ?

 

Lộ chuyện anh ấy thích tớ.

 

Tôi không dám nói thẳng như vậy với Chu Diên, đành lảng sang chuyện khác.

 

Khương Úy: Tớ nghĩ rồi, quyết định không đi du lịch tìm cảm hứng nữa.

 

Không đi du lịch thì sẽ không chết bất ngờ.

 

Mãi sau Chu Diên mới trả lời lại.

 

Chu Diên: Vậy cũng tốt, tớ có việc cho cậu làm đây!

 

7

 

Đến tận hôm sau tôi mới biết cái gọi là "kiếm chuyện gì đó làm" trong miệng Chu Diên là gì.

 

Sáng sớm cô ấy đã xông thẳng đến nhà tôi, bảo tôi thu dọn rồi mang mèo ra ngoài.

 

"Đoàn phim mà Bùi Vọng đang quay dạo này thiếu một diễn viên mèo. Tớ tình cờ quen bên sản xuất, tối qua thấy anh ta đăng bài tìm mèo trên vòng bạn bè, tớ lập tức nghĩ đến mèo nhà cậu, nên đã tự đăng ký giúp cậu luôn, hihi."

 

"Nếu Bùi Vọng còn giận cậu, chứng tỏ trong lòng vẫn còn để ý. Cậu cứ xuất hiện nhiều trước mặt anh ta, biết đâu anh ta lại hết giận?"

 

Nói xong, cô ấy đạp ga đưa tôi thẳng đến cổng đoàn phim.

 

"Xong rồi đó, tớ còn có việc, tối quay lại đón cậu nha!"

 

Tôi còn chưa kịp từ chối đã bị cô ấy nhét cả người lẫn mèo vào tay nhân viên đoàn phim.

 

"Meo~" Bé mèo con rúc vào lòng tôi làm nũng, thể hiện hết dáng vẻ dính người đặc trưng của giống mèo Ragdoll.

 

"Ôi, dễ thương quá, chắc chắn đạo diễn sẽ rất hài lòng." Nhân viên đoàn phim khen ngợi.

 

Nghe người ta khen con mình, tôi cũng mỉm cười.

 

Thế nhưng vừa bước vào đoàn phim, "tiểu tổ tông" trong lòng tôi đã lật người nhảy phốc ra ngoài.

 

Tôi hoảng sợ, lập tức cùng nhân viên đuổi mèo.

 

Lúc này đang giờ nghỉ giữa buổi, mấy diễn viên đang ngồi trên ghế đọc kịch bản.

 

Nghe tiếng động, ai nấy đều quay đầu nhìn. Khi thấy thủ phạm chỉ là một con mèo con, ai cũng nở nụ cười dịu dàng.

 

"Trời ơi, con mèo dễ thương ghê!"

 

"Mèo thích bao màu gì nào?"

 

"Chụt chụt chụt, lại đây nào, chị có đồ ngon nè!"

 

Trong lúc mọi người đang ồn ào, người nằm trên chiếc ghế trong cùng cuối cùng cũng bị đánh thức.

 

Người đàn ông vươn tay nhấc kịch bản che mặt ra, nhíu mày, định lên tiếng—

 

"Xin lỗi, mèo con chạy lung tung." Tôi vừa chạy tới, thở hổn hển vừa tóm được "nghi phạm".

 

"Meo~" Bé mèo tưởng tôi đang chơi đuổi bắt với nó, lắc lư cái đuôi rồi nhảy tót lên ghế nằm.

 

Không ngờ lại bị một bàn tay thon dài giữ chặt gáy.

 

Giây tiếp theo, tôi chạm phải ánh mắt của Bùi Vọng, theo phản xạ gọi lớn: "Cục cưng, không được cào!"

 

"Bịch—" Kịch bản trong tay Bùi Vọng rơi xuống đất.

 

Anh khiếp sợ nhìn tôi, vành tai gần như đỏ bừng ngay tức khắc.

 

"Em, em gọi tôi là gì cơ?!"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo