Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8
Bầu không khí bỗng chốc trở nên ái muội.
Nhìn thấy mặt Bùi Vọng sắp đỏ đến mức chảy máu, tôi chần chừ một giây giữa việc khiến anh xấu hổ hay để anh hiểu lầm—
"Nguyên Bảo, lại đây nào."
"Meo~" Bé mèo nghe thấy tôi gọi, liền vẫy vẫy cái đuôi rồi bắt đầu vùng vẫy.
Thấy Bùi Vọng không phản ứng, "tiểu tổ tông" tung ngay một cú đấm mèo, thoát khỏi tay anh rồi nhảy vào lòng tôi.
Còn Bùi Vọng, dường như mất hết cảm giác đau đớn, vẫn ngơ ngác nhìn tôi.
Không còn cách nào, tôi đành nhỏ giọng giới thiệu với Bùi Vọng: "Đây là mèo của tôi, tên là Khương Nguyên Bảo, gọi thân mật là Cục cưng."
Nguyên Bảo chớp đôi mắt to nhìn ‘thú hai chân’ mặt đỏ rực trước mặt, cái đuôi vẫy như cây chổi lông gà.
Còn tôi thì chỉ muốn chuồn trước khi Bùi Vọng thẹn quá thành giận.
"Cái đó, nếu không có việc gì thì tôi…"
Ai ngờ vừa quay người đã bị gọi lại.
"Khương Úy …"
Bùi Vọng đưa tay che mặt, gần như gằn từng chữ từ kẽ răng.
Nếu không có người xung quanh, tôi đoán anh đã bùng nổ rồi.
"Không được đi."
Tôi lập tức không dám nhúc nhích.
Lúc này nhân viên ban nãy cũng chạy tới.
"Cô Khương, bắt được mèo rồi chứ? Đạo diễn muốn xem thử…"
Tôi vội vàng đáp: "Được được, tôi cũng đang háo hức muốn gặp đạo diễn đây!"
Nói xong, tôi bước nhanh đến mức không dám quay đầu lại nhìn Bùi Vọng.
Khương Nguyên Bảo cuối cùng cũng trúng tuyển, sẽ ở lại đoàn một tháng, đóng vai chú mèo của nam chính.
Lúc trở ra thì đúng giờ quay, Bùi Vọng đã đi quay chụp.
Nhân viên dẫn tôi đi tham quan đoàn phim, cuối cùng đưa tôi đến xem Bùi Vọng đóng phim.
"Thầy Bùi của chúng tôi diễn giỏi lắm, mèo của cô hợp tác với anh ấy thì cứ yên tâm."
Tôi nhìn Bùi Vọng đang diễn.
Đúng lúc đó là cảnh anh gặp lại nữ chính sau nhiều năm xa cách, đối mặt với cô bạn thanh mai trúc mã, anh nở nụ cười dịu dàng.
Trên màn hình, Bùi Vọng ngẩng đầu nhìn nữ chính, muốn mỉm cười—
Sau đó anh nhìn thấy tôi đứng sau ống kính.
"Cut!" Đạo diễn hô dừng.
"Bùi Vọng cười đẹp đấy, nhưng quá say mê rồi, cười lại lần nữa."
Bùi Vọng : "…"
Nụ cười không biến mất, chỉ là rời khỏi mặt Bùi Vọng rồi chuyển sang mặt tôi.
Không hổ là đạo diễn, đến biểu cảm nhỏ cũng quan sát kỹ đến vậy.
Tôi thấy thú vị, ôm mèo xem thêm một lúc.
Cho đến khi có một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai: "Thế nào? Cậu nhóc này lúc quay phim cũng khá điển trai nhỉ?"
Tôi quay đầu nhìn, lập tức thu lại nụ cười.
"Đang tiện thể ghé thăm đoàn phim, thì thấy em." Kỳ Nghiêm mỉm cười nhìn tôi, phó đạo diễn đứng bên cạnh lập tức đến chào.
"Tổng giám đốc Kỳ."
"Không sao, mọi người cứ tiếp tục công việc." Kỳ Nghiêm nói, "Tôi đã bảo người chuẩn bị trà chiều rồi, lát nữa sẽ đưa tới."
"Cảm ơn tổng giám Kỳ." Mọi người đồng thanh cảm ơn.
Kỳ Nghiêm phẩy tay.
"Bộ phim này là anh đầu tư à?" Tôi hỏi.
"Ừ, dàn ekip tốt nhất, kịch bản tốt nhất, dành riêng để nâng đỡ cái cây hái ra tiền của anh."
Nói rồi, anh ta nhìn Bùi Vọng đang diễn, ánh mắt đầy hài lòng.
"Thằng nhóc này có tiềm năng trở thành ảnh đế."
Nghe vậy, tôi gật đầu đồng tình.
Tuy xuất thân từ show tuyển chọn, nhưng không thể phủ nhận Bùi Vọng thực sự có tài năng diễn xuất.
"Thế còn em?" Kỳ Nghiêm quay sang nhìn tôi: "Sao em lại ở đây?"
Tôi bế mèo lên lắc lắc trước mặt anh ta.
"Đoàn phim thiếu mèo, em đưa Nguyên Bảo đến kiếm tiền mua pate."
"Được, được, anh lập tức dặn người, tuyệt đối không bạc đãi miêu thái tử nhà ta."
Tôi bật cười.
"Sao vậy? Quan tâm đến Bùi Vọng à?" Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm Bùi Vọng, Kỳ Nghiêm hỏi.
"Ừm." Tôi gật đầu. "Em thích anh ấy, muốn theo đuổi anh ấy."
Kỳ Nghiêm: "…"
Anh ta sững sờ nhìn tôi.
"Nhưng có vẻ anh ấy vẫn đang giận em."
Tôi rũ mắt, buồn bã vuốt ve con mèo trong lòng.
"Thôi, để anh về bảo anh trai em tăng thêm đầu tư."
"Công chúa điện hạ thiên tuế, có cần anh trực tiếp trói người lại dâng lên không?"
"Phụt." Tôi bật cười.